Chỉ cần là đàn ông thì vào lúc này đều sẽ không cưỡng lại được.
Bọn họ hào hứng gầm lên, lao về phía nữ quỷ ở trước mặt. Những người đàn ông chỉ đứng ngoài nhìn cũng lộ rõ vẻ thèm khát trên mặt, tay xoa xoa đầy ham muốn.
Tôi còn cảm thấy toàn thân nóng bừng, mặt mũi đỏ lên, duy chỉ có Cố Chước như không phải đàn ông. Anh ấy vẫn lạnh lùng đến đáng sợ, vẫn đưa mắt nhìn mọi chuyện diễn ra như một người ngoài đứng xem dù cô gái đứng trước mặt anh ấy chính là người kiều diễm động lòng người nhất.
“Nghe nha hoàn nói thì trước kia cô cũng xem như là anh hùng, vì sao lại ra tay với bọn họ?” Cố Chước hỏi.
“Ha ha, anh hùng? Nha hoàn nói về tôi như vậy sao?” Chu Sa cười duyên, không còn sự uy hϊếp của lá bùa, cô ấy đã thả lỏng rất nhiều so với ban nãy, vẻ kiều diễm mê hoặc đã khôi phục.
“Phải, cô ấy nói cô là anh hùng kháng Nhật.”
“A…”
Chu Sa lại cười, nhìn Cố Chước mà không tỏ ý kiến, cánh tay thon thả đưa tới cằm Cố Chước. Đây là chiêu lần nào cô dùng cũng thành công. Phàm những ai bị cô ấy đặt tay vào cằm đều sẽ trở thành tù nhân dưới váy của cô ấy.
Cố Chước cũng không ngoại lệ.
Anh ấy không né tránh, để mặc ngón tay của Chu San chạm vào cằm mình, ánh mắt vẫn rất kiên định: “Tại sao lại gϊếŧ bọn họ? Dao trên đỉnh đầu của họ là do các cô đánh dấu phải không?”
“Tại sao lại…” Đến giờ phút này Chu Sa cũng không còn bình tĩnh được nữa. Vì sao? Rõ ràng đã nâng cằm, cũng đã cởϊ qυầи áo, xung quanh còn có âm thanh ám muội, ngay cả tôi còn còn bị mê muội, sao anh ấy vẫn còn tỉnh táo như vậy?
Không một chút dao động!
Anh ấy không phải đàn ông sao?!
Giờ khắc này, sự tự tin về nhan sắc suốt 80 năm qua của Chu Sa đã bị Cố Chước đập nát.
“Trả lời ta, vì sao?” Giọng Cố Chước đã nhỏ đi vài phần.
Sự nhẫn nại trong mắt anh ấy đã gần như không còn. Đặc biệt là khi anh ấy quay đầu, thấy biểu tình của tôi, sự u tối trong mắt anh ấy càng nhiều thêm.
“Này, cô là con gái, thế quái nào vẫn bị mê hoặc bởi sắc đẹp?” Anh ấy nhìn tôi như thể trông cậy vào tôi là một sai lầm.
Cố Chước lấy ra một xấp bùa vàng, cũng không biết cụ thể là bao nhiêu lá bùa, ném lên giữa không trung.
Những lá bùa trong không trung trong thoáng chốc đã bị đốt cháy, cùng nhau tạo thành một quả cầu lửa lớn.
“A…!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên từng đợt.
Nhóm nữ quỷ vốn có vẻ mặt đầy mị hoặc bị ánh lửa từ những lá bùa chiếu xuống đã lộ ra vẻ thống khổ. Da bọn họ bắt đầu thối rữa, máu thịt rơi từng mảng xuống, chỉ còn lại bộ xương trắng cố gắng đẩy gã đàn ông đang cưỡi trên người mình rồi chạy trối chết.
Mặt Chu Sa biến sắc, cuối cùng đã không thể chịu đựng được nữa. Móng tay vốn trong suốt lúc này nhanh chóng biết thành màu xám đen, một đoàn âm khí nồng đậm xuất hiện xung quanh đầu ngón tay ngày càng nhiều.
Cô ta vươn móng tay cắm vào hướng cổ Cố Chước: “Nhà ngươi muốn chết!”
“Cách xa ta một chút, tay bẩn lại khiến ta lây bệnh.” Cố Chước lùi về sau tránh né, nói đầy ghét bỏ.
Rồi anh ấy lại lấy ra một lá bùa vàng đẩy vào mặt Chu Sa.
Chu Sa cả kinh, vừa rồi khi lá bùa được lấy ra, cô ta cũng đã cảm nhận được dương khí bàng bạc trên lá bùa, hiện tại lá bùa đang bay về phía mình, nếu thật sự bị đánh trúng sợ rằng tu vi hơn tám mươi năm sẽ tiêu tan.
Miễn cưỡng thu lại móng vuốt, bước chân Chu Sa chợt loé, thoắt cái đã xuất hiện phía sau Cố Chước.
Giây tiếp theo móng vuốt cùng đám âm khí đã cắm vào giữa lưng Cố Chước.
Lần này đã đánh lén thành công!
“A…!” Tiếng hét đầy giận dữ.
Chu Sa nhìn bàn tay mình đang lộ ra xương trắng đầy kinh ngạc. Vừa rồi khi tay Chu Sa sắp cắm vào lưng Cố Chước, sau lưng Cố Chước bỗng xuất hiện một lá bùa vàng chắn lại. Tốc độ quá nhanh khiến Chu Sa không kịp phản ứng, ngón tay xuyên thẳng vào lá bùa. Trong nháy mắt một tiếng nổ lớn vang lên, lá bùa nổ tung rồi bùng lên cháy thành một đống lửa thiêu đốt bàn tay Chu Sa. Âm khí nồng đầm nhanh chóng bị thiêu sạch sẽ, ngón tay xanh nhạt của Chu Sa cũng bị thiêu không còn da thịt, chỉ còn lại xương trắng.
Sau chút thẫn thờ, đến khi cô ta nhận ra tay mình bị thương liền hét lên một tiếng thảm thiết, ôm lấy tay rồi lui về phía sau vài bước.
Người đàn ông này thật mạnh mẽ!
Không chỉ tâm lý vững vàng mà ngay cả lá bùa cũng rất mạnh, không hề giống những thuật sĩ bắt quỷ trước kia.
“Cô nương!” Người đàn ông lùn vẫn luôn đứng bên cạnh, lúc này thấy Chu Sa bị thường bèn kêu lên một tiếng, nhanh chân chạy tới bên cạnh Chu Sa.
“Cô thế nào?” Đỡ lấy Chu Sa, người đàn ông lùn nhìn miệng vết thương, sau đó lấy người đứng chắn trước mặt Chu Sa, vẻ mặt oán độc trừng mắt nhìn Cố Chước: “Thái Quân, ngài đừng khinh người quá đáng!”
“Ngươi mới khinh người quá đáng, ông đây đã nhịn ngươi lâu rồi, gọi ai là Thái Quân?!” Cố Chước cũng trừng mắt nhìn lại.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy hai bọn họ giống như hai con gà trống, mỗi người đều đều đang che chắn cho gà mái ở phía sau.
“Chít chít! Chết đi!” Người đàn ông lùn ngậm miệng lại, rít lên như tiếng chuột. Sau đó hắn lột áo ra, phần thân trên run run, mái tóc muối tiêu trong thoáng chốc đã mọc lan xuống sau lưng.
Sau đó là tiếng xé gió, từng mảng lông tóc biến thành những mũi kim lao về hướng Cố Chước.
“Cẩn thận!” Tôi khẽ kêu lên. Lúc này cảm giác hưng phân trong tôi đã giảm đi, tuy rằng cơ thể còn chưa chịu sự điều khiển của tôi hoàn toàn nhưng tôi vẫn đẩy được Cố Chước ra.
Không biết vì sao nhưng tôi lại cảm thấy những mũi kim kia cực kỳ nguy hiểm, không thể chỉ dùng lá bùa đơn giản mà ngăn cản chúng được.
Lá bùa vàng vốn chắn trước Cố Chước lúc này đã bị những mũi kim đâm thủng lỗ chỗ như cái sàng.
“Hả?” Cố Chước kêu lên một tiếng ngạc nhiên, khi quay đầu lại nhìn, sắc mặt anh ấy đã âm trầm đi vài lần: “Bạch tiên? Ngươi không phải tinh quái, mà là Đông Bắc đại tiên? Không ngoan ngoãn ở miền Đông Bắc, chạy tới Trung Nguyên làm gì?”
“Hạng con cháu như người, nếu đã nhận ra thân phận tổ tồng thì còn không mau cút đi.” Người đàn ông lùn tức giận nói.
Có thể thấy được ông ta rất quan tâm tới Chu Sa, lúc này Chu Sa bị thương, ông ta như đang hận không thể lột da Cố Chước để làm áo khoác.
Uy lực của lá bùa trong tay Cố Chước, vừa rồi ông ta cũng đã thấy, hiện tại tên tuổi đã bị lộ, ông ta liền muốn dùng thân phận để mong đuổi được Cố Chước đi.
Cố Chước bỗng cười lạnh, hai mắt anh ấy đang chăm chú nhìn chằm chằm người đàn ông lùn.
Người đàn ông lùn kia vừa rồi còn tỏ vẻ cuồng vọng, bị ánh mắt của Cố Chước nhìn một hồi lại có vẻ chột dạ. Có điều hắn ta vẫn hư trương thanh thế mắng: “Tiểu bối hèn hạ, dám vô lễ như vậy với tổ tông, tổng tông ta sẽ biến ngươi thành cái sàng!”
“Ngươi cứ đâm đi!” Cố Chước lạnh lùng nói.
Vốn không biết đối phương có địa vị gì nên có chút e dè, hiện tại đã biết đối phương cũng chỉ là một con nhím thành tinh có chút đạo hạnh mà thôi. Như vậy thì cũng không có gì đáng sợ.
Đặc biệt là gai nhím trên người hắn càng không đáng nhắc tới.
Cố Chước cười giễu cợt, lấy từ trong ba lô trên vai một miếng gỗ giống như cái thớt, nói: “Hãy đâm vào đây, vừa lúc gai bạch tiên có thể nghiền thành bột để vẽ bùa, nghe nói sẽ có tác dụng như bảo bối đặc biệt.”
“Ngươi…! Biết mình đang nói gì không?” Bạch Tiên bị thái độ giễu cợt của Cố Chước chọc tức, nhưng dường như lời của Cố Chước cũng chọc đúng vào điểm yếu của hắn, những gai nhọn vốn còn đang xù lên nhắm vào chúng tôi lúc này đã được thu lại, đôi mắt nhỏ tròn tròn nhìn chằm chằm vào Cố Chước, nói: “Ngươi là kẻ địch của toàn bộ tiên xứ Đông Bắc, tổ tông các xứ khác cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi…”
Không đợi hắn nói xong, Cố Chước ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Ta là người Bình Nguyên.”
Bạch Tiên sửng sốt: “Ngươi là người ở nơi khác mà gây chiến với tổ tông ở khắp nơi, cha ngươi không dạy ngươi đến nơi khác phải nhập gia tuỳ tục sao?”
Cố Chước nói, hai tay chắp lại bắt đầu kết ấn: “Người Bình Nguyên chúng ta theo lễ nghi quốc gia, gặp người đều gọi huynh đệ, kẻ tự xưng tổ tông như ngươi sẽ bị đánh.”
Nói rồi Cố Chước bắt đầu niệm chú nghe rất kỳ quái. Một luồng khí đầy hung hãn từ người anh ấy chậm rãi lan ra.
Tôi thầm chấn động. Chiêu này anh ấy không thường dùng.
Bình thường anh ấy đường đường chính chính, có lấy một lá bùa ra thì cũng chỉ là một lá bùa chứa dương khí mãnh liệt. Còn lúc này dường như Cố Chước đã thay đổi, anh ấy không hề lấy bùa ra, miệng chỉ khẽ nhếch lên như đang cười, rỉ rầm niệm chú tôi nghe không hiểu.
Mặt đất dường như chịu nghe lời chú ngữ, bắt đầu rung rung. Những đống đất nhỏ ngầm phồng lên giống như có hạt giống từ dưới đất đang muốn chui ra.
“Rắc… rắc…” Một bàn tay xương khô đột nhiên chui từ dưới đất vươn về phía mắt cá của Bạch Tiên.
Bạch Tiên chấn động, vội vàng nhấc chân tránh né. Nhưng hắn vừa tránh được một bàn tay thì lại nhảy vào một cánh tay khác cũng đang vươn lên.
Rắc… rắc…
Âm thanh xương va chạm vào nhau càng ngày càng vang, khu vực đám xương khô vươn lên cũng càng ngày càng lớn, từng con xương khô từ dưới đất chui lên.
Tôi sợ đến ngây người, hai mắt ngây ngốc nhìn Cố Chước giống như đây là một người hoàn toàn xa lạ.
Anh ấy là người Dương Thi phái quả không sai.
Tôi đã sớm biết, nhưng bình thường anh ấy đều chỉ dùng bùa của đạo môn chính thống, đến bây giờ khi dùng chiêu thức của Dưỡng Thi Phái tôi mới biết được rốt cuộc anh ấy lợi hại như thế nào.
Chỉ cần niệm chú ngữ, xương khô dưới mắt đất đều sẽ chịu chỉ dẫn triệu hoán, nghe theo sự điều khiển của anh ấy.
Người Chu Sa run lên, cô ta vốn còn đang sợ lá bùa của Cố Chước, mặc dù ở nơi nồng đậm âm khí như này thì cô ta cũng không ngăn cản được sức mạnh thiêu đốt của lá bùa. Nhưng lá bùa cũng chưa là gì, dù lá bùa lợi hại thì cũng sẽ bị đốt cháy hết trong một lúc. Chỉ cần lá bùa đốt xong thì sẽ xem ai có thực lực hơn ai. Dựa vào điều này nên tuy Chu Sa có sợ hãi cũng không chạy trốn. Nhưng hiện tại hành động của Cố Chước đã phá tan niềm tin của Chu Sa. Chu Sa lui về sau hai bước, muốn chạy. Với loại người cương ngạnh không nói lý này quả thực quả thực càng nói càng nhàm chán. Nhưng cô ta chưa lui được vài bước thì một cánh tay xương trắng đã xuất hiện ngay trên đường cô ta định chạy trốn.
Chu Sa vừa đặt chân xuống, nắm ngón tay xương mạnh mẽ tóm chặt vào mắt cá chân Chu Sa.
“A! A! A!” Chu Sa kêu lên thảm thiết giống như gặp quỷ.
Tôi cũng nhìn Cố Chước đầy kinh hoảng như gặp quỷ. Đột nhiên cảm thấy thật may mắn khi tôi và Cố Chước không phải địch thủ, bằng không nếu gặp phải chiêu này của Cố Chước thì tôi còn không được như Chu Sa.