Chương 26

La Thanh La mang theo tiểu quái cùng những mảnh gương nhỏ rời đi. Trước khi đi, Cố Chước bảo cô ấy dùng điện thoại bàn trong nhà bé trai gọi điện thoại báo cho cảnh sát, nói nơi này xảy ra án mạng.

Cảnh sát thông báo khoảng mười phút sẽ tới hiện trường, trước khi cảnh sát tới, Cố Chước cùng tôi xoá sạch dấu vết của mình. Anh ta lấy ra một lá bùa rồi đốt ở trong nhà, nghe nói để tiêu trừ nghiệp chướng. Dẫu sao về cái chết của Vương Đại Lâm, cả tôi và Cố Chước đều không tránh được có liên quan.

Tôi thì chỉ đơn giản xoá dấu chân của tôi và Cố Chước, phần lớn thời gian chúng tôi chỉ ở ngoài cửa, dấu vết trong nhà cũng không có nhiều.

Lau sạch xong dấu chân, tôi nhặt từ mặt đất một khung ảnh đã vỡ, trong đó là ảnh của Vương Đại Lâm cùng hai mẹ con. Bọn họ cười rất tươi, một nhà ba người thật hạnh phúc.

Xem ảnh, là sinh nhật của bé trai. Trên đầu cậu bé đội mũ thọ tinh, trước ngực có bánh sinh nhật, trên đó còn cắm hai ngọn nến số 1. Là sinh nhật 11 tuổi. Ở góc ảnh còn hiện lên thời gian chụp màu vàng nhạt. Thời gian là nửa năm trước.

Lúc này, ba thi thể bọn họ cũng lần lượt như trong ảnh, chỉnh tề sắp hàng trên mặt đất.

Không khác biệt gì.

Tôi thở dài, đặt lại khung ảnh xuống, khoá kỹ cửa rồi đi theo Cố Chước rời khỏi toà nhà.

Bên ngoài toà nhà, không biết từ khi nào mặt trời đã lên cao. Đã sang ngày hôm sau rồi.

Chỉ là, hôm nay ánh mặt trời rất chói, có lẽ tôi ở trong toà nhà âm u đã lâu, giờ gặp nắng còn chưa kịp thích nghi, cũng có thể vừa rồi tiêu hao nhiều âm khí, ở dưới ánh mặt trời chói chang chiếu xuống tôi cảm thấy đột nhiên trước mặt tối sầm, một cơn choáng váng ập tới.

“Uỵch.”

Một tiếng trầm vang, tôi ngã xuống đất.



Đến khi tôi tỉnh lại, thời gian vẫn là giữa trưa.

Tôi nằm ở một chiếc giường lớn giống trong phòng khách sạn, TV đang mở, đang phát bản tin địa phương.

Hai cô gái mặc đồ như nhân viên khách sạn ngồi trước TV, vừa cắn hạt dưa vừa xem tin tức tám chuyện.

“Sao? Cậu nói ba người một nhà này là tự sát à? Khổ thật. Mẹ con nhà đó đều bị chém nhiều như vậy, người đàn ông kia lại không có vết thương nào. Cậu biết không, người đàn ông kia là dân cờ bạc, có lẽ thiếu tiền nhiều quá không trả được mới cùng vợ con tự sát.”

“Không phải. Người phụ nữ đó không phải vợ của anh ta. Anh ta có vợ khác, nửa năm trước còn khám thai ở phòng khám của chị dâu tôi. Thai bị u quái, nếu được can thiệp sớm thì sẽ giữ được đứa bé đó. Kết quả người chồng từ chối, không chịu chi tiền khiến thai nhi không được chữa trị.”

“A? Thật không vậy? Điều trị u quái cũng không đắt lắm đúng không?

“Cũng không quá đắt, một mũi chỉ hơn hai trăm tệ, cả đợt điều trị cũng chỉ mất không tới mười nghìn tệ, chỉ vậy mà anh ta không muốn chi tiền. Cũng vì anh ta kỳ lạ như vậy nên chị dâu tôi mới có ấn tượng. Hiện tại xem ra người ta đã sớm có con, thảo nào không muốn phí tiền cho đứa con bị tật.”

“Chậc, thật tàn nhẫn, còn không cố gắng để chữa. Dẫu sao cũng là con của mình, may mắn có thể cứu được thì sao, không cứu được thì bỏ cũng không muộn.”

“Ai bảo không cố gắng chữa. Hơn nữa nghe nói lúc đó bọn họ còn cãi nhau ở bệnh viện, người đàn ông kia ăn bám, tiền đều do vợ kiếm, kết quả khi cần dùng đến tiền thì không biết tiền đã đi đâu. Hiện tại xem ra, rõ ràng để nuôi tình nhân, dùng tiền vợ mình kiếm đem đi nuôi tình nhân, thế mà cũng làm được…”

“Không chừng bọn họ không tự sát, có thể là vợ hắn ta gϊếŧ không?”

“... Ai biết được, tôi không quan tâm là ai gϊếŧ, bọn họ là gặp báo ứng thôi…”

...

“Cố Chước đâu?” Nhân lúc bọn họ đang cảm thán, tôi hỏi.

Nghe thấy tiếng của tôi, hai bọn họ bỏ hạt dưa trong tay, đi về phía tôi: “Cô tỉnh rồi. Cố Chước là bạn trai cô phải không? Anh ấy nói có việc phải ra ngoài một chuyến, nhờ chúng tôi chăm sóc cho cô. Tôi bảo, tửu lượng cô kém thì cô đừng uống quá nhiều, say suốt hai hôm rồi. Nếu không phải bạn trai cô rất hào phóng thì thật không có mấy khách sạn dám nhận cô.”

“Say?” Tôi hơi sửng sốt, lúc này tôi mới để ý quả thật người tôi có mùi như mùi rượu.

Xem ra là sản phẩm của Cố Chước để che dấu nguyên nhân tôi hôn mê.

Nhưng anh ta đi đâu?

Tôi vừa hỏi người phục vụ vừa ngồi dậy. Cảm giác thiếu hụt hồn ngọc đã không còn, nhưng khối thân thể này đã không ăn uống suốt hai ngày, lúc này đột nhiên ngồi dậy lại cảm thấy hơi choáng váng.



“Ọc…” Bụng truyền đến tiếng kêu. Xem ra đã rất đói rồi.

Sau khi biến thành thi nhân, nhu cầu ăn đồ ăn của tôi giảm đi rất nhiều, thường ba ngày mới ăn một bữa, hôm nay vừa đúng tới ngày thứ ba.

Tôi cố gắng đứng lên đi vào phòng tắm tắm rửa, loại sạch mùi rượu khó chịu, sau đó tìm quần áo sạch sẽ để thay.

Khi đang muốn xuống nhà ăn tìm chút gì đó để ăn thì Cố Chước đã mang theo một phần sủi cảo trở về, hỏi tôi có đói không.

Quả thật rất đói, nhưng món sủi cảo này…

Bất chợt khiến tôi nhớ tới La Thanh La.

Hiển nhiên Cố Chước cũng đoán được ý nghĩ của tôi, nhe răng cười nói: “Yên tâm đi, là sủi cảo thuần chay mua ở quán khác, cũng gần đây thôi.”

Lúc này tôi mới thoải mái hơn một chút, nhận lấy sủi cảo rồi ăn ngấu nghiến, dùng tốc độ nhanh nhất để lấp đầy bụng.

Cố Chước nhìn tôi đầy vẻ khϊếp sợ: “Cô là con gái mà tướng ăn khó coi thế…”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta: “Anh chưa thấy tôi ăn bao giờ à?”

Rõ ràng lần trước ở quán sủi cảo, ăn La Thanh La… à, ăn sủi cảo thịt, tôi cũng ăn như này mà.

“Thấy rồi, nhưng tưởng hồi đó là do thuật pháp…” Cố Chước nói được một nửa, đột nhiên thấy được tia sắc lạnh trong ánh nhìn của tôi, ngượng ngùng nói: “À, như này cũng tốt, ăn ngon, ha ha.”

Cũng gọi là biết điều. Tôi thu ánh mắt lại, ăn tới cái sủi cảo cuối cùng, sau đó đi về phía cửa.

“Cô đi đâu?” Cố Chước đuổi theo hỏi.

“Ga tàu.” Tôi nói.

Việc đã xong rồi, tuy rằng tôi không thể cứu Vương Đại Lâm cũng không có được hồn ngọc của tiểu quái, có thể nói là khác hoàn toàn so với ý định ban đầu đến đây nhưng tôi không thấy chút buồn phiền nào.

Thậm chí còn cảm thấy niềm vui nho nhỏ.

Có những người không đáng để cứu, cũng có quỷ không nên bắt đi.

Tôi không biết nên suy xét vấn đề ở lập trường của người hay quỷ. Tôi chỉ cảm thấy giờ phút này chuyện đó đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần trong lòng thấy bình yên thì làm gì cũng là đúng.

“Chờ một chút, cô cứ vậy phủi tay đi không chút lăn tăn sao?” Cố Chước đưa tay tới kéo lấy tay tôi, định giữ tôi lại. Tôi đã sớm phòng bị, nhanh chóng lách người né tay anh ta.

A, đã sớm biết ngươi sẽ không dễ dàng buông tha cho ta mà. Các ngươi là người phái dưỡng thi, thấy một thi nhân như ta sẽ giống như sói nhìn thấy dê, như mèo nhìn thấy chuột, sao có thể dễ dàng buông tha?

Cố Chước còn chưa kịp phản ứng, tôi co chân chạy một mạch.

Dù sao đất trời bao la, cơ hội chạm mặt lại sẽ không lớn. Tôi đã hạ quyết tâm, về nhà sẽ ngay lập tức dọn đồ đi, tìm một nơi không ai quen biết tôi để tiếp tục hành nghề bắt quỷ.

Chạy qua hai dãy phố tôi mới thoát được khỏi Cố Chước, lên xe taxi. Sau đó vội vàng mua vé tàu đi về nhà.

Trên tàu, tôi còn cực kỳ cẩn thận kiểm tra từng toa, xác định Cố Chước không lên tàu tôi mới hoàn toàn yên tâm.

Trời tối.

Về đến nhà đã là tám giờ rưỡi.

Cửa sổ nhà tôi tối đen, không bật đèn, trên cửa bị người ta kẹp nhiều tờ quảng cáo, hẳn trong nhà không có ai.

Tôi hơi đắc ý, lấy chìa khoá mở cửa đi vào.

Nhà tôi ở không lớn, chỉ hơn bốn mươi mét vuông, ngoại trừ gian ngoài tách biệt làm WC, bên trong nhìn một cái là thấy hết.

Tôi bật đèn, kiểm tra một vòng. Trong phòng không có chỗ nào để giấu người. Quan trọng nhất là, âm khí trên người tôi rất nặng, sẽ tương đối mẫn cảm với dương khí người sống. Quả thật trong phòng không có khí tức người sống.



Sau khi xác định đã thật sự thoát được Cố Chước, tôi tháo giày, cởϊ qυầи áo, chuẩn bị đi tắm lần cuối.

Căn hộ này tôi ở đã hơn hai năm, dẫu sao cũng có cảm tình, nghĩ tới đêm nay phải chuyển đi tôi lại sinh ra cảm giác không nỡ.

Dù thế nào đi nữa, bị lộ sẽ phải rời đi. Đây là quy định tôi đã đề ra từ sớm.

Đưa tay búi tóc quanh đầu, tôi trần trụi đi vào phòng tắm.

“A, bắt được cô rồi.”

Cửa vừa mở, một bóng người đen nhánh bỗng nhảy tới trước mặt tôi.

“A!” Tôi hét lên, thật sự gặp quỷ, rõ ràng trong phòng không có người sống, sao có thể…

Đối phương hiển nhiên cũng bị tiếng hét của tôi khiến cho luống cuống, tay chân luống cuống tìm quần áo cho tôi che lại.

Nhưng là trong phòng tắm, lấy đâu ra quần áo?

Tôi ở một mình, bình thường cũng không ít lần tôi khoả thân ở trong nhà.

“Còn không mau che mắt lại!” Tôi tức muốn hộc máu.

Đối phương à một tiếng, sau đó vươn đôi tay nhanh chóng… bịt mắt tôi lại.

Tôi tức đến phát điên: “Cố Chước! Anh có ý gì!”

“Ngại quá, che nhầm rồi, tôi không cố ý.” Cố Chước lên tiếng, buông tôi ra rồi che mắt của mình lại, sau đó mặt anh ta đỏ bừng.

Thật sự không cố ý? Hai tư hai nhăm tuổi rồi còn giả bộ như còn nhỏ!

Tôi thầm mắng trong lòng, vừa rời khỏi phòng tắm vừa giữ cửa rồi khoá lại.

Đúng là âm hồn không tan, trong nhà rõ ràng không có khí tức, anh ta từ đâu mà xuất hiện được?!

Nhanh chóng mặc quần áo, tôi thu dọn vài đồ thiết yếu nhét vào túi xách, sau đó tông cửa chạy ra ngoài.

Gã Thi tiên sinh này quả thực như thuốc cao bôi lên da chó.

“Này, ăn chực của ngươi ta rồi cứ vậy bỏ đi sao?” Từ phía sau truyền đến tiếng của Cố Chước, nghe giọng này ai oán như vợ bị chồng vứt bỏ vậy.

Cửa cũng không khoá được anh ta.

Cũng phải, anh ta có thể che giấu khí tức của mình, cửa bình thường sao ngăn anh ta được.

Tôi dừng bước, hỏi anh ta: “Rốt cuộc anh muốn gì?”

“Trả lại đồ ăn cho tôi là chúng ta coi như thanh toán xong.” Cố Chước nhếch môi cười, nói.

Đơn giản như vậy sao?

Tôi nhìn anh ta đầy nghi ngờ.

Lần đầu gặp mặt, anh ta tuỳ tay đuổi quỷ rồi nhường tiền công cho tôi, tuy rằng anh ta cầm đi hồn ngọc của quỷ sắc kia nhưng từ đó có thể thấy được anh ta chắc chắn không phải là người tham tiền.

Người hào phóng như vậy lại đuổi theo tôi chỉ vì muốn đòi một phần ăn sủi cảo?

Không thể vô lý thế được.

Mặc dù bụng đầy nghi vấn, tôi vẫn tỏ vẻ nghiêm trọng, nói: “Đây là do anh nói đấy nhé, tôi trả lại cho anh một phần sủi cảo, sau này chúng ta không gặp nhau nữa.”

“Sủi cảo?” Cố Chước ngẩn người. Sau đó anh ta cười lớn, nói: “Cô khờ thật hay giả ngu? Tôi nói là nói thi ngọc, cô đã uống hết phần thi ngọc tôi cất trữ hơn một trăm năm qua, không biết à?”