Chương 18

Anh ta không chút hoảng loạn, nhìn thái độ giống như đã sớm biết phòng này có vấn đề.

Vậy ‘làm việc’ mà anh ta vừa nói… thật sự là chỉ làm việc?

Mặt tôi lại càng đỏ hơn, hận không thể tìm được khe nứt để chui xuống đất.

Cái cơ thể chết tiệt này!

Việc này không phải do tôi, dù là thi nhân hay không phải thi nhân, nói cho cùng cũng chỉ là người thường, có chút ham muốn cũng là bình thường. Chỉ là, cơ thể này sao lại quá mẫn cảm với Thi tiên sinh như vậy?

Thật không có mắt nhìn người.

Tôi thầm cảm thán.

Thi tiên sinh đang đứng dò xét tìm quỷ trong phòng, đúng lúc quan trọng đột nhiên cảm thấy mũi ngứa ngáy muốn hắt xì như có người đang nhắc tới anh ta. Cũng may anh ta là đạo môn chính thống cao thâm khó lường, cơn hắt xì được anh ta kìm lại.

Đột nhiên một cơn gió lạnh tràn đến, nhiệt độ không khí lúc này hẳn đã có thể đóng băng.

Tôi lặng lẽ chui vào trong chăn, nhìn mọi nơi tìm kiếm tung tích La Thanh La.

“Hu hu hu, con sợ quá, mẹ ôm con đi…”

Đột nhiên có tiếng nói ngây ngô của trẻ con chui vào lỗ tai tôi. Trong tiếng nói có sự sợ hãi, còn có chút u oán.



Có gì đó không đúng, La Thanh La là lệ quỷ sao có thể nói tiếng của trẻ con, lại còn bảo người khác ôm một cái…

Lạnh thật! Tôi quấn chăn quanh mình chặt hơn, đứng ở phía sau Thi tiên sinh.

Lệ quỷ không ở trong phạm vi làm việc của tôi, trước đây tôi cũng chưa từng gặp phải, vẫn nên không trêu chọc vào thì tốt hơn. Cứ để Thi tiên sinh bắt cô ta, tôi chờ đến lúc thu hoạch là được.

“Mẹ… mẹ không thích con sao?... Sau này đừng bỏ con được không?”

Khi tôi đang chờ Thi tiên sinh hành động thì tiếng nói trẻ con kia lại chui vào tai tôi. Lần này âm thanh gần hơn so với lúc nãy rất nhiều, dường như cách tôi chưa tới một mét. Hơn nữa, nghe có vẻ như nó đang nhanh chóng lại gần tôi.

“Anh còn chờ cái gì? Bắt quỷ đi!” Cảm giác quỷ kia sắp vọt tới người tôi, tôi không còn kiên nhẫn, kéo Thi tiên sinh tới ngay trước mặt tôi.

Ầm một tiếng trầm vang, Thi tiên sinh ho khụ một tiếng, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi.

Đến giờ phút này anh ta mới biến sắc, mới nhận ra chuyện gì.

Không phải, chẳng lẽ anh ta không nghe được tiếng nói kia?

Hơn nữa, không ngờ lệ quỷ này lại mạnh như vậy. Tôi còn nhớ rõ anh ta thu phục sắc quỷ như thế nào, anh ta ra tay nhẹ nhàng như thái hành vậy, tay không lấy hồn ngọc, cực kỳ hung tàn. Vậy mà hiện tại anh ta bị va tới mức hộc máu.

Lúc này tôi không còn để ý kéo chăn nữa, quăng chăn sang một bên, cùng đưa lưng dựa vào lưng Thi tiên sinh: “Anh không sao chứ?”



“Lần sau lấy tôi làm bao cát đỡ đòn cho cô thì nhớ báo trước cho tôi một tiếng.” Thi tiên sinh lạnh lùng nói. Nói xong anh ta lấy từ trong túi ra một viên con nhộng trong suốt, bóp nát rồi bôi lên trên mí mắt mình, sau đó lấy phần còn lại của chất lỏng này bôi lên trên mí mắt tôi.

Mát lạnh.

Giây tiếp theo, linh hồn nhỏ bé của tôi run lên, sợ hãi tới mức suýt chút nữa hồn bắn ra ngoài.

Một cục thịt màu hồng nhạt to như cái bánh nướng đang ở ngay trước mặt tôi, cách chóp mũi tôi còn chưa tới năm centimét. Quỷ dị hơn là, giữa khối thịt này còn có ba đoạn mơ hồ, trong đó có 2 đoạn có màu đen, đoạn còn lại là một dải màu trắng toát ra sự lạnh lẽo, nhìn giống như một loạt răng cưa có hình dạng như răng nanh.

Đây không phải là quỷ, là quái vật!

Khối thịt màu hồng nhạt này cứ như màn thầu thành tinh vậy.

Thi tiên sinh phản ứng nhanh hơn tôi, tôi còn đang sợ hãi chưa kịp phản ứng gì thì anh ta đã nhấc chân lên đá vào màn thầu tinh bay xuống đất. Lập tức có tiếng trẻ con khóc ré truyền đến tai tôi, tiếng khóc xé ruột xé gan.

Thật ồn ào.

Tôi quả thực muốn điên rồi. Nói tới sẽ là La Thanh La cơ mà, sao lại là tiểu quái màn thầu tinh này? Rốt cuộc đây là cái quỷ gì?

“Mẹ… mẹ… Hu hu hu… Con sợ ông kia đánh con… Mẹ thay con gϊếŧ hắn được không?”

Cùng với tiếng khóc, tiếng nói của quái vật kia lại chui vào tai tôi. Chỉ là, lần này không còn giống như vừa rồi, tiếng rên u oán còn mang theo sát khí nồng đậm.

Một tiểu quái rất hung dữ!