Trác Tri Viễn thân mặc đoản khố (quần đùi), áo ngắn tay, trong tay đang cầm hai trái hồng quả to như dưa hấu, xuất hiện ở cửa ra của thập vạn thâm uyên.
Nhìn thấy phía trước là là một mảnh cây cối um tùm xanh tốt, đã không còn là sắc màu đỏ sậm trong thâm uyên, xem ra mình đã đến rất gần cửa ra của thập vạn thâm uyên.
Trác Tri Viễn sỡ dĩ ăn mặc như thế, hoàn toàn là bởi vì chỗ ống tay áo và ống quần có vân văn do Mạc Tuân tạo ra, hắn cũng không muốn chính mình lúc xuất quan, lại bởi vì sự xếp đặt nhỏ này mà khiến chính mình thất bại trong gang tấc, trong bảy năm qua, Trác Tri Viễn một thân tu trì tuy rằng tăng trưởng không nhiều, nhưng được cái tâm tư kín đáo, là do ở tại thập vạn thâm uyên không ngừng gặp phải nguy hiểm cho nên đã rèn luyện cho hắn được cái tính suy nghĩ chu toàn.
"Ta sắp ly khai khỏi nơi này rồi sao?" Trác Tri Viễn quay đầu lại nhìn thoáng qua, đường lên đây bởi vì do được qái điểu đưa đi, hắn cơ hồ không có gì cực nhọc cả, giờ phút này quả thực muốn rời đi, trong lòng không ngờ lại có chút không muốn. Có lẽ, tại thập vạn thâm uyên này, tuy rằng tùy lúc đều có nguy hiểm đến tính mạng , nhưng chung quy, hoàn toàn là một địa phương không cần có quá nhiều sự cẩn thận, chỉ cần đề phòng nhưng yêu thú không có linh trí mà thôi.
Chỉ là sau khi đi ra ngoài, Trác Tri Viễn liền phải đề phòng hai ngươi Mã Thiên Nhai và Mạc Tuân, đặc biệt cần cẩn thận hơn nữa, đương nhiên là Mạc Tuân quyền cao chức trọng kia. Mà Trác Tri Viễn giờ phút này còn chưa biết, Mạc Tuân đã thăng lên làm chức vị trưởng lão cao cao tại thượng.
Lúc Trác Tri Viễn còn đang ngẩn người, đột nhiên nghe được phía trước có một tiếng huýt dài, lập tức một thân ảnh màu đen bay nhanh đến, miệng nói :"Phía trước là cao nhân phương nào? Nơi này là cấm địa của Thủy Giáo ta."
Trác Tri Viễn theo hướng tiếng nói nhìn về, thì thấy một nam tử chừng ba mươi tuổi đã đứng sừng sững ở trước mặt của hắn, liền đem hai trái hồng quả trong tay thả xuống, cung kính thi lễ :"Vị tiền bối này, tiểu tử có lễ. Ta tên là Trác Tri Viễn, chính là một gã đồng tử quét đường ở thanh trần đường một trong ngoại ngũ đường bảy năm trước tự mình xông vào thập vạn thâm uyên, hiện giờ đã còn sống mà ra, kính mong tiền bối thành toàn!" Mặc dù đối phương nhìn qua chỉ có ba mươi tuổi, nhưng mà Trác Tri Viễn cũng biết, cửa ra của thập vạn thâm uyên chính là ở hậu sơn, hà đệ tử Thủy Giáo của hậu sơn đều là những đệ tử nổi bật của tiền sơn tuyển chọn ra, thoạt nhìn như ba mươi tuổi, nhưng nói không chừng đã ba trăm tuổi rồi, gọi đối phương một tiếng tiền bối, cũng không có gì là quá đáng.
Người nọ nghe vậy lập tức sửng sốt, trên dưới đánh giá Trác Tri Viễn một phen, sắc thái trên khuôn mặt liên tục thay đổi đến mấy lần :"Trác Tri Viễn?"
Là người đảm trách trấn thủ tại lối ra này, người này đương nhiên không thể không biết bảy năm trước có một hài đồng vô cùng can đảm, lại có thể một lần nữa khiêu chiến thập vạn thâm uyên mà suốt ba mươi sáu năm không ai dám xông vào. Hiện giờ thời gian bảy năm đã qua, tuyệt đại đa số người trong Thanh Nguyên sơn, đã coi Trác Tri Viễn là một người đã chết trong thập vạn thâm uyên, dĩ nhiên đem chuyện này dần dần quên đi. Thậm chí còn có Lý Độ đối với Trác Tri Viễn tin tưởng vô hạn, giờ phút này cơ hồ cũng đã quên hắn, chỉ là thỉnh thoảng có nhớ tới một hài tử vẻ mặt quật cường, bằng nghị lực hơn người đi thử khiêu chiến cấm địa của Thủy Giáo, chỉ là hiện giờ đã qua nhiều năm, chỉ sợ đã sớm trở thành một đoàn giới tử nguyên lực phiêu phù trong thập vạn thâm uyên rồi.
"Ngươi còn sống?" Người nọ vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Trác Tri Viễn cũng kính gật gật đầu :"Ta còn sống, xin hỏi tiền bối, nơi này có phải là điểm cuối cùng của mười vạn dặm không ? Nếu không phải, thì xin nhường đường ta còn muốn tiếp tục đi tiếp."
Ngươi nọ nghe nói như thế, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả, thầm nghĩ không biết tình huống của tiểu tử như thế nào? Cư nhiên còn không biết mình đã đến được điểm cuối cùng của thập vạn dặm, chẳng lẽ dọc trên đường đi hắn không có gặp được các sư huynh ở hai cửa ải trước sao?
"Ta nếu là người thứ ba ngươi gặp, vậy ngươi chính là đang đứng ở điểm cuối của thập vạn dặm, có thắc mắc gì sao?" Đối mặt với Trác Tri Viễn cổ quái, người nọ cung chỉ có thể hỏi vấn đề càng thêm cổ quái.
"Đệ tử trong suốt đoạn đường, gặp được tiền bối đồng môn đầu tiên, chính là tiền bối ngài, trước đây cũng chưa từng gặp những tiền bối khác a!" Trác Tri Viễn đại khái cũng hiểu được chuyện gì xảy ra nhưng lại cũng không thể nói mà là do được quái điểu đưa đến đây, loại chuyện này cứ giả bộ như không biết thì tốt hơn.
Người nọ nghe vậy cũng là hơi sửng sờ, bất quá rất nhanh tựa hồ tìm được đáp án, tự nghĩ Trác Tri Viễn tại thập vạn thâm uyên, phải tiêu phí bảy năm thời gian mới có thể đi từ nơi thấp nhất lên đây, dựa theo tốc độ bình thường của con người mà nói, chậm thì hơn ba năm hay năm năm, thì đã có thể lên đến nơi này. Mà Trác Tri Viễn dùng bảy năm, chỉ sợ là bởi vì tiểu tử này trên đường đi nhầm hướng, cho nên mới vòng qua vòng lại qua luôn hai cửa ải kia. Dù sao địa hình trong thập vạn thâm uyên vô cùng phức tạp, đừng nói Trác Tri Viễn lúc ấy mới chỉ là một đứa hài đồng tám tuổi, cho dù là người trưởng thành, xác suất nhầm đường trong thập vạn thâm uyên cũng rất cao.
"Thì ra là thế ! Vậy xin chúc mừng ngươi! Ngươi cũng đừng gọi ta là tiền bối nữa, thoạt nhìn ta già hơn ngươi, nhưng ngươi nếu không để ý, hãy gọi ta một tiếng sư huynh đi!" Người nọ hơi trầm tư một lát, liền mở miệng nói, Trác Tri Viễn hiện tại đã xông qua thập vạn thâm uyên, tuy rằng thời gian tiêu hao có phần hơi lâu, nhưng mà Thanh Nguyên Sơn đối với người xông ải cũng chưa bao giờ đặt ra hạn chế thời gian. Theo giáo quy thì năm vạn dặm được tiến nhập tiền sơn nội môn, bảy vạn dặm nhập hậu sơn, mười vạn dặm thì trực tiếp bái nhập làm môn hạ của chưởng môn.
Hiện giờ Trác Tri Viễn đã sắp lây được tư cách tọa hạ đệ tử* của chưởng môn Cửu Tiêu tôn giả, ngay cả hắn hiện giờ tu trì cực thấp, nhưng theo thân phận mà nói, trong cả Thanh Nguyên Sơn này ngoại trừ chưởng môn cùng sáu vị trưởng lão, chính là một trong những người có địa vị cao nhất. Hiện chưởng môn đương nhiệm Cửu Tiêu tôn giả, tổng cộng chỉ có ba ngươi đệ tử, Trác Tri Viễn chính là người thứ tư, giờ phút này đừng nói là để cho Trác Tri Viễn gọi hắn một tiếng sư huynh, cho dù là bảo hắn kêu Trác Tri Viễn là sư huynh, hắn cũng tình nguyện.
Có thể cùng đệ tử đích truyền của chưởng môn tạo dựng quan hệ, đối với mỗi gã đệ tử hậu sơn, chính là một đại sự. Cần phải biết rằng, chưởng môn tương lai, chính là từ trong những đệ tử đích truyền của chưởng môn đương nhiệm tuyển chọn ra. Cho dù là sau này Trác Tri Viễn không thể trở thành chưởng môn, chỉ sợ cũng sẽ ở tại Thanh Nguyên Sơn đảm nhiệm chức vị quan trọng, thậm chứ có khi còn trở thành trưởng lão cũng không chừng. Hiện tại lục trưởng lão Mạc Tuân tiên sinh, không phải là sư đệ của Cửu Tiêu tôn giả Đặng Thiếu Ngải sao?
Trác Tri Viễn cũng không biết quan hệ rắc rối phức tạp như thế, chỉ là chắp tay nói :"Tiền bối..." Tựa hồ nhìn thấy trong mắt đối phương hiện lên vẻ thất vọng, Trác Tri Viễn liền hơi hơi do dự, sửa lại lời nói :"Sư huynh, vậy làm phiền sư huynh dẫn ta đi phục mệnh !" Chứng kiến đối phương trước sau cứ cung kính, Trác Tri Viễn cũng có chút khó hiểu không biết vì sao người này vì cái gì thay đổi thái độ nhanh như vậy, vừa rồi tuy rằng cũng còn khách khí, nhưng hiện tại, không ngờ đối với chính mình lại có chút lấy lòng. Lý Độ lúc trước cũng chưa có nói cho hắn biết, đệ tử đích truyền của chưởng môn tại trong Thanh Nguyên Sơn có địa vị cao quý ra sao, đừng nói là đệ tử tuần sơn bình thường ở hậu sơn, cho dù là Lý Độ, Mã Thiên Nhai nhìn thấy Trác Tri Viễn cũng phải gọi hắn một tiếng sư huynh, tuổi tác là thứ yếu, quan trọng là.... ngươi là đồ nhi của ai kìa !
*Tọa hạ đệ tử : dùng để xác định là đệ tử chính gốc của người/môn phái nào đó. Người ở vai dưới khi gặp người ở vai trên, đặc biệt là bậc tiền bối gần gũi như cùng môn phái hoặc cùng nhóm môn phái thường tự xưng là "đệ tử" (và gọi người kia là "tiền bối", "tiên trưởng"... gì đó), như vậy dễ nhầm lẫn với "đệ tử" + "sư phụ" thông thường. Do đó nếu là sư phụ/môn phái và đệ tử trực hệ của mình thì thêm "tọa hạ" vào để khẳng định.