- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Thí Thiền
- Chương 47: Lao cung đệ nhất quyết!
Thí Thiền
Chương 47: Lao cung đệ nhất quyết!
Cũng không có đi cường hành áp chế loại lực lượng này, Trác Tri Viễn luôn luôn biết thích ứng với mọi hoàn cảnh, và đây cũng chính là pháp bảo lớn nhất giúp hắn tồn tại được trong thập vạn thâm uyên này, nếu cỗ lực lượng kia phảng phất muốn thoát ly cánh tay đi ra ngoài, mà Trác Tri Viễn giờ phút này cũng cảm giác được cánh tay của mình vô cùng nặng nề và quái dị, cho nên liền để cho cỗ lực lượng kia tự do tới gần đầu ngón tay.
Một đạo bạch quang hiện lên, Trác Tri Viễn lại một lần nữa nhìn thấy thanh đoản kiếm của mình, nhưng mà đoản kiếm lại hình như từ đầu ngón tay của hắn xuyên ra, tốc độ bay nhanh, so với lúc mà ngày thường hắn điều khiển đoản kiếm thì tốc độ còn nhanh hơn nhiều.
Hơn nữa, đoản kiếm lần này lại có thể họa xuất ra một đạo kiếm quang dài chừng hơn mười trượng, toàn bộ kiếm thể trông vô cùng khổng lồ, vừa mới từ đầu ngón tay Trác Tri Viễn lóe ra, liền phát ra âm thanh sấm chớp, lướt trên bạch quang bắn nhanh về phía trước.
Trác Tri Viễn trợn mắt há hốc mồm nhìn đạo kiếm xuất hiện từ trong ngón tay mình, trong lúc bắn đi, còn làm cho một trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, trên mặt đất thậm chí còn bị trận cuồng phong này cày thành một cái rãnh sâu, chỗ nào kiếm quang đi đến, thì không nơi nào không bị tàn phá, có thể nói là nếu như bị kiếm quang này chạm vào thì chỉ có từ chết tới bị thương. Trong nháy mắt ở phía trước không ngờ xuất hiện một khoảng sân rộng trống trải, thậm chí ngay cả xung quanh lúc nào cũng toàn là màu đỏ sậm cũng giống như bị kiếm quang chiếu sáng lên, mất đi sắc thái ban đầu, thay vào đó chính là cảnh tượng thường ngày ở nhân gian.
Trong lòng chợt nghĩ, nhìn uy lực thanh đoản kiếm này chẳng lẽ nó chính là một thanh thần binh pháp bảo sao ? Bản thân mình mấy năm qua, dùng thanh kiếm này chiến đấu với đám yêu thú, thật đúng là có chút phí phạm của trời mà !
Bất quá, nếu đoản kiếm này có thể thay đổi hướng tùy ý, chẳng lẽ không phải là có thể thấy vật gϊếŧ phật thấy ma gϊếŧ ma sao?
Theo bản năng, Trác Tri Viễn kiếm quyết chợt chuyển, ngón tay hơi hơi rút về vạch một phát, thật giống như hắn đang điều khiển phi kiếm vậy ---- cho dù hiện tại Trác Tri Viễn đối với cảnh giới phi kiếm vẫn còn xa lắm, nhưng mà trong đầu lại nghĩ thử làm ra mấy động tác này xem sao.
Tình hình trước mắt một lần nữa thay đổi, theo kiếm quyết của Trác Tri Viễn chuyển động, đoản kiếm kia cũng tựa như có sinh mệnh, không ngờ quay ngược đầu lại, đồng thời cũng quét ra một đạo kiếm quang không gì không phá được, đem một địa phương ở nơi xa xa san thành bình địa. Thậm chí còn ngay cả vách núi phía trước, cũng bị uy lực của một kiếm này chém tới một góc, khiến cho các vô số đất đá từ trên rớt xuống, liên tục phát ra tiếng nổ vang
Đoản kiếm lượn quanh một vòng lớn, rồi mũi kiếm lại chỉ hướng Trác Tri Viễn bay đến cực nhanh, cho dù Trác Tri Viễn hiện giờ tốc độ phản ứng so với phàm nhân đã nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng bị tốc độ bay đến của đoản kiếm này dọa cho sợ tới mức phải bổ nhào sang một bên mới né tránh được. Mà thanh đoản kiếm này tốc độ bắn đến quá nhanh, cho nên đã để lại trên mặt đất một cái rãnh sâu lớn đến mấy trăm trượng rộng đến nửa trượng...
Trác Tri Viễn tâm niệm khẽ động, đoản kiếm này hiện tại chẳng lẽ do bị mình đánh bậy đánh bạ nên đã luyện thành phi kiếm của mình ? Nhưng mà lấy tu trì hiện tại của hắn vẻn vẹn chỉ là tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn, lại làm sao có thể luyện được phi kiếm của bản thân ? Ít nhất là cũng phải chờ tới sau khi đạt đến thân thức viên mãn mới có thể làm được !
Bất quá bản thân chỉ cần dựa vào tầng thứ nhất nhãn thức viên mãn liền đã có thể miệng phun chân ngôn, Trác Tri Viễn cũng là đang ở trong thập vạn thâm uyên, vô luận là chuyện ly kỳ nào cũng đều có thể phát sinh.
Trong khi tâm niệm đang xoay chuyển, thì kiếm quyết trong tay cũng một lần nữa thay đổi, dẫn dắt đoản kiếm đang ở cách xa mấy trăm trượng quay đầu bay trở về. Chỉ là lần này, Trác Tri Viễn không ngừng bấm kiếm quyết, cố gắng thử khống chế tốc độ của đoản kiếm này.
Lần thử này không ngờ thành công, đoản kiếm trên không trung quả nhiên bay chậm lại, đến khi bay tới trước mặt Trác Tri Viễn, thì hai tay Trác Tri Viễn vẫn tiếp tục bấm kiếm quyết khiến cho nó ngừng lại phiêu phù ở giữa không trung.
Duỗi tay hướng thanh đoản kiếm chộp tới, đồng thời trong lòng Trác Tri Viễn cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may là đoản kiếm này vẫn chưa biến mất. Nhưng mà lại xuất hiện việc ngoài ý muốn, một chụp này của hắn không ngờ là bắt vào khoảng không!
Đoản kiếm mang theo kiếm quang hơn một trượng vẫn đang phiêu phù trên không trung, chỉ là Trác Tri Viễn liên tục bắt vài cái, nhưng cũng đều không thể đem đoản kiếm nắm ở trong tay, thật giống như tay của hắn đang bắt vào không khí vậy !
Hơn nửa theo thời gian trôi qua, kiếm quang phiêu phù ở giữa không trung cũng là càng lúc càng ngắn, thân kiếm cũng càng ngày càng trong suốt, tựa như tùy lúc có thể trong suốt đến hoàn toàn ẩn hình !
Trác Tri Viễn thử vài lần nữa, vẫn không thể đem đoản kiếm nắm ở trong tay. Rất nhanh, đoản kiếm mới vừa rồi còn thi triển ra uy lực cường đại, không ngờ quả nhiên biên mất giữa không trung, Nếu không có mảng đất trống phía xa cùng với cái hố sâu đến vài thước kia, Trác Tri Viễn quả thực sẽ hoài nghi chính mình vừa rồi là hoa mắt nhìn lầm !
"Điểu huynh! Ngươi vừa rồi cũng thấy đoản kiếm của ta đúng không?" Trác Tri Viễn nhịn không được nhìn quái điểu cất tiếng hỏi.
Quái điểu cũng là đang trợn tròn mắt, cũng là do nó chưa bao giờ nhìn thấy thanh đoản kiếm thể hiện ra uy lực cường đại như thế. Mặc dù nó cũng sớm biết rằng thanh đoản kiếm này hẳn nhiên là một loại thần binh pháp bảo, nhưng lại cũng chưa từng nghĩ đến thanh đoản kiếm này có uy lực lớn đến thế này. Hơn nữa, tựa hồ cái này còn chưa phải là uy lực chân chính của đoản kiếm, cái này cũng chỉ là đoản kiếm đột nhiên kích động trảm sát lung tung mà thôi, tu trì của Trác Tri Viễn còn không đủ để làm cho thanh kiếm này hiển hiện toàn bộ uy lực của nó.
Gật gật cái đầu liên tục, quái điểu nói :"Nhìn thấy, hiện tại thì biến mất rồi !"
Trác Tri Viễn biết rõ chính mình không có nhìn lầm. hỏi quái điểu cũng là muốn chứng thật lại một lần mà thôi, tự nhiên là đem tòan bộ sự chú ý tập trung lên sự việc vừa rồi.
Sau khi xác định đoản kiếm phiêu phù ở không trung cũng không có lại tiến vào trong cánh tay của mình, Trác Tri Viễn một lần nữa bấm kiếm quyết, giơ tay vung lên, chân khí rót vào cánh tay phải, bắt chước giống như lúc đầu. Vừa rồi làm như thế đã khiến cho đoản kiếm biến mất xuất hiện lại, hiện tại Trác Tri Viễn không biết đoản kiếm đi nơi nào, cũng chỉ có thể làm y như lúc ban đầu.
Chân khí từ trong cánh tay đột nhiên nhập vào trong đầu ngón tay, lập tức bên trong cánh tay lần thứ hai xuất hiện lực lượng kỳ quái, lập tức thanh đoản kiếm lại từ đầu ngón tay bắn ra, cũng giống như vừa rồi, cái mảnh đất bị cày nát lúc nãy một lân nữa bị tàn phá. Hố kia vốn là sâu vài thước, hiện tại giống như có lẽ sâu đến một trượng.
Tay bắt kiếm quyết, khống chế thanh đoản kiếm trên không trung bay lượn, Trác Tri Viễn đã đem đoản kiếm này đưa lên cao đến mấy trăm trượng. Chỉ thấy được trong không trung có một thanh đoản kiếm mang theo kiếm quang dài đến hơn mười trượng bay lượn không ngừng, bạch quang liên tục lấy tốc độ cực nhanh như gào thét mà đến, chớp mắt một cái, địa hỏa đỏ sậm trên không trung, tựa hồ bị kiếm quang tẩy rửa, trở thành trong xanh, cảnh tượng trông vô cùng đẹp mắt.
Sau thời gian dùng một chén trà, thanh đoản kiếm này một lần nữa trên bầu trời mất đi bóng dáng, Trác Tri Viễn tựa hồ có chút minh bạch rồi, đoản kiếm trên không trung mình khống chế, không phải là thực thể của đoản kếm, mà là một đạo kiếm quang do đoản kiếm huyễn hóa ra mà thôi. Mà đoản kiếm thật sự, chỉ sợ là đã bị mình hút vào trong cánh tay phải...
Quái điểu tựa hồ cũng phát hiện ra, đập cánh hét to :"Đoản kiếm kia tựa hồ là bị ngươi ăn rồi ! Bị cánh tay của ngươi ăn ! Ngươi nhất định là quái vật, lại có thể ăn được bảo kiếm!"
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Thí Thiền
- Chương 47: Lao cung đệ nhất quyết!