Trong lòng hơi hơi tính toán, Trác Tri Viễn tiếp tục hái thêm một trái hồng quả, đăt trên miệng mυ"ŧ hết nước trái cây, một luồng mát lạnh ngọt ngào theo miệng trôi tuột vào trong bụng, lúc này hắn mới mở miệng nói :"Ta giúp ngươi cứu sống lại cái cây kia cũng không khó, nhưng ngươi phải thành thành thật thật trả lời vấn đề của ta!"
Quái điểu bất đắc dĩ vỗ vỗ hai cánh, ở trên vách đá tìm một nơi nhô ra đặt chân lên, đôi mắt mở to lên nhìn Trác Tri Viễn, trong mắt chứa toàn là ý phòng bị. Trong đầu Trác Tri Viễn lại truyền đến thanh âm của quái điểu : Ngươi muốn hỏi điều gì?
Trác Tri Viễn nói :"Ngươi có biết tu trì là cái gì không?" Thấy quái điểu khẽ gật đầu, hắn lại nói :"Lúc Nhâm Phi tiền bối năm đó ở đây, tu trì cao bao nhiêu?"
Quái điểu do dự trả lời :" ta đây cũng không biết, chỉ bất quá chính hắn đã từng nói qua, tựa gọi là sơ cấp nhĩ thức gì gì đó, còn nói rằng mình là thiên tài trong thiên tài, tiến vào nơi này không lâu sau liền có thể phá được cấm chế của các trưởng lão, khôi phục lại tu trì. Sau đó lại thi triển pháp thuật, dẫn dắt tu tập vô số linh khí trong thiên địa, đem bảo thụ này trở về chỗ cũ. Sau khi hắn làm phép, bảo thụ này liền kết xuất hồng quả, ăn lại càng ngon hơn trước, linh khí chứa trong đó còn dồi dào vượt xa so với lúc trước.
Xem ra, quái điểu này còn tồn tại lòng khao khát, hy vọng Trác Tri Viễn có thể theo như phương thức trên đem cái cây này cứu sống lại, giúp cho hiệu quả của hồng quả tiếp tục tăng thêm, quái điểu này cũng thật có chút là khờ dại.
Trác Tri Viễn cũng từ trong lời nói của quái điểu nghe được, Nhâm Phi năm đó tại Thủy Giáo sợ là đã đạt đến cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức, ít nhất cũng phải là tầng thứ nhất nhãn thức viên mãn, sau khi đi vào cũng không biết dùng cách gì liền phá đi cấm chế của các trưởng lão, sau đó thành công đánh vỡ bình chướng giữa tầng thứ nhất và thứ hai, tiến lên cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức. Nhưng mà dù sao hắn cũng là người đã tu luyện qua chân quyết, biết được rất nhiều pháp thuật, so với Trác Tri Viễn thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Trác Tri Viễn hiện tai thậm chí cả chân khí cũng chỉ là một tia cực nhỏ, miễn cưỡng trong người tuần hoàn được một vòng đại chu thiên, rồi tiêu hao hầu như không còn, cũng chẳng biết lúc nào có thể đánh vỡ bình chướng đột phá lên cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức.
"Ngươi..."
Trác Tri Viễn vừa mới nói được một chữ, thanh âm của quái điểu kia lại vang lên trong đầu hắn : ngươi có phải là không thể dẫn dắt thiên địa linh khí đúng không?
Trác Tri Viễn nghe vậy sửng sốt, sợ là thần thái của mình làm bại lộ suy nghĩ trong lòng, bị quái điểu nhìn thấy nên mới hỏi như vậy. Hơi chút tính toán, Trác Tri Viễn cũng không giấu diếm, gật đầu thản nhiên nói :"Đúng vậy! Với lại tu trì của ta vốn không bằng Nhâm Phi tiền bối, cho dù dẫn dắt thiên địa linh khí, chỉ sợ vị tất có thể cứu sống lại bảo thụ này của ngươi!"
Quái điểu hai cánh rung lên, bay lên không trung, đảo quanh một vòng, trên không nói : Trước khi Nhâm Phi đi, nói ngày sau chỉ sợ ta còn gặp người tương tự như hắn, cho nên đã đem khẩu quyết dẫn dắt thiên địa linh khí cứu sóng bảo thụ này để lại cho ta, để cho ta đem khẩu quyết này truyền thụ cho người đến sau này, có thể như y cứu sống lại bảo thụ này.
Trác Tri Viễn nghe vậy cười to không thôi, thầm nghĩ Nhâm Phi này quả nhiên là thiên tài trong thiên tài, cũng khó trách một trăm hai mươi tuổi liền có thể hóa vũ phi thăng lên tiên giới, năm đó hắn bất quá chỉ mấy tuổi đầu, mà lại có thể nghĩ đến chuyện tình trăm năm sau này. Tuy rằng đây chỉ là cử chỉ phòng ngừa vạn nhất, nhưng so với Trác Tri Viễn thì tâm tư kín đáo hơn nhiều.
"Nhưng mà tu trì của ta không đủ, hơn nữa cho dù ta bây giờ học khẩu quyết kia của ngươi, sợ cũng không thể trong chốc lát liền có thể học thành." Trác Tri Viễn cũng là thành thật, đối với quái điểu này cũng không có nói dối.
Quái điểu hú lên hai tiếng, lại nói : cái này không có vấn đề gì, chỉ cần ngươi không đem hồng quả trên bảo thụ hái hết, bảo thụ này tự nhiên có thể hấp thu linh khí bên trong hồng quả mà tiếp tục tồn tại cho đến ngày hồng quả tiêu hao hết. Ngươi nếu có lòng, hãy ở trong này tu luyện khẩu quyết, đợi đến lúc học thành giúp ta cứu sống lại bảo thụ này!
Trác Tri Viễn thầm nghĩ : caí cây này dù gì cũng là do linh khí thiên địa sinh ra, cứ như vậy vô cớ bị hủy đi cũng có chút đáng tiếc. Hơn nữ, nếu mình nguyện ý lưu lại giúp quái điểu này, không chỉ học được khẩu quyết tiếp dẫn (dẫn dắt) thiên địa linh khí, còn có thể thuận tiện tu luyện 【 như ý luyện bảo 】 quyết, quả thực là nhất cử lưỡng tiện.
Sau khi hạ quyết tâm, Trác Tri Viễn nói :"Lúc ta tu luyện thì tuyệt đối không thể bị quấy rầy, nếu như có yêu thú đột kích thì sao?"
Quái điểu ngạo khí nhất thời lên cao, lập từ từ trên trời đáp xuống, lông chim trê người run lên, truyền vào trong đầu lời nói rất ngạo nghễ : có ta ở đây, trong vòng mấy trăm dặm thế nào còn có yêu thú khác? Ai dám xâm nhập địa bàn của ta, ta chỉ cần mổ một cái, liền đem chúng nó đánh về thành giới tử nguyên lực.
Trác Tri Viễn cười cười :"Vậy ngươi vì sao không đến mổ ta?"
Quái điểu không nói gì, chỉ là trong đôi mắt to hiện lên vẻ thù hận vô cùng, trong lòng thầm nói : ngươi có dũng khí ném thanh kiếm tiên trong tay đi, xem ta có mổ ngươi hay không!
Trác Tri Viễn tựa hồ biết suy nghĩ của quái điểu, lại cười to mấy tiếng nói :"Ta giúp ngươi cứu sống cây này, nhưng không thể cứ thế giúp không ngươi được à..."
Không đợi Trác Tri Viễn đem điều kiện của mình ra trao đổi, quái điểu kia liền rất không kiên nhẫn nói : ngươi quả nhiên cùng với tên Nhâm Phi kia giống nhau như đúc, rõ ràng là ngươi chém đứt cây, mà bây giờ còn nói điều kiện với ta. Được rồi, được rồi ngươi nếu có thể cứu sống lại bảo thụ này, ta sẽ giống như tám trăm năm trước, cho ngươi ngồi trên lưng ta, ta mang ngươi bay về phía trước hai vạn dặm, ngươi thấy thế nao?
Trác Tri Viễ vừa nghe xong thì mừng rỡ, cũng khod trách Lý Độ nói cho hắn biết Nhâm Phi là người có thời gian ngắn nhất trong toàn bộ những người xông ải thành công, hóa ra là hắn mượn lực của quái điểu này, tiết kiệm được rất nhiều thời gian đi đường. Cho dù ở trong này chậm đi mấy tháng, nhưng có thể giảm bớt đi hai vạn dặm, ít nhất cũng có thể tiết kiệm được một năm thời gian, hắn so với những người khác không mau hơn mới là lạ.
Vội vàng đáp ứng :"Thành giao!"
Quái điểu nghe vậy cũng là vui sướиɠ không thôi, trong lòng sớm không còn trách móc Trác Tri Viễn chặt cây nữa, bay nhanh xuống, hướng Trác Tri Viễn nói : ngươi ngồi trên lưng của ta, ta mang ngươi đến hang động trên huyền nhai (vách núi) kia mà Nhâm Phi từng ở đó.
Thẳng đến khi quái điểu hạ xuống mặt đất, Trác Tri Viễn mới nhìn rõ, quái điểu này cư nhiên thật khổng lồ, hai cánh nếu mà giang rộng hết cỡ, sợ là rộng đến hơn mười trượng. Riêng chỉ là thu hồi hai cánh, thân rộng cũng chừng hơn một trượng, từ đầu đến đuôi dài năm trượng, nhìn thật dọa người.
Nhưng mà vì Trác Tri Viễn hơi hơi chần chờ, cho nên quái điểu kia trừng mắt nói : ngươi nghĩ rằng ta nhân lúc ngươi đang leo trên lưng thừa dịp mổ ngươi một cái sao?
Trác Tri Viễn không khỏi bật cười khanh khách, quái điểu này quả nhiên IQ (ta chế đấy) không thấp, cư nhiên còn biết suy nghĩ như vậy.
"Ngươi nếu dám mổ ta, ta liền một kiếm chặt đứt đầu chim của ngươi!" Dứt lời, đoản kiếm trong tay hơi huơ lên, kiếm quang dài hơn một thước lại hiện ra, xung quanh ánh sáng lại chợt lóe, quái điểu bất ngờ không khỏi sợ tới mức rụt cổ lại.
Trác Tri Viễn đi đến bên người quái điểu, nhẹ nhàng tu người nhảy lên lưng quái điểu, trong miệng khẽ kêu một tiếng :"Lên!" Quái điểu trong nháy mắt bay lên trời, bất quá chỉ là vỗ cánh ba lần, liền đem Trác Tri Viễn đặt ở trên một vách đá được đào thành thạch động cao bằng chiều cao hai người bình thường cộng lại.