Chương 26: Trụ sở bí mật của mèo chủ tử

Tại một nhà hàng chay được trang hoàng lịch sự tao nhã, An Bộ cùng Trầm Mục Nhiên ngồi đối diện nhau, gọi phần ăn chay của riêng mình trong bầu không khí hài hòa nói chuyện phiếm.

"An lão sư, tôi phi thường thưởng thức năng lực của cô, không biết cô có nguyện ý đến công ty của tôi làm không?" Trầm Mục Nhiên thật sự nhìn trúng tài năng của cô, hi vọng có thể thu nạp cô dưới trướng của mình.

"Trầm tiên sinh nâng đỡ, tôi đối với công việc trước mắt rất hài lòng, tạm thời không có ý muốn thay đổi." An Bộ nghề nghiệp hóa trả lời. Nếu như Giản Ninh Huyên ở đây, nhất định sẽ phát hiện dáng vẻ hiện tại của cô, cùng dáng vẻ ở nhà, hoàn toàn khác biệt.

"Haizz thật là đáng tiếc." Trầm Mục Nhiên rót cho cô một ly trà, "Nếu An lão sư thay đổi chủ ý, tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô đến công ty của tôi."

"Được rồi, cảm ơn." An Bộ nâng chung trà lên, con mắt không để lại dấu vết mà quan sát tử khí trên người hắn. Mặc dù còn chưa nồng đậm, nhưng chỉ cần nhìn liền sẽ biết trong ba ngày nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Trầm Mục Nhiên phát giác được tầm mắt của cô, nhếch miệng lên một vòng.

Đặt chén trà xuống, An Bộ hỏi: "Trầm tiên sinh gần đây dự định đi xa nhà sao?"

Trầm Mục Nhiên sững sờ, không nghĩ tới cô sẽ có câu hỏi như thế, trả lời: "Đúng vậy, sáng mai phải bay một chuyến đến nước F. Cô có cần cái gì không? Tôi mang quà về cho cô."

"Không cần." An Bộ suy nghĩ phương thức chết của hắn, hắn còn có tâm tình mang quà về! Dù cho xác định kiếp nạn của hắn là bởi vì chuyến đi lần này, cô cũng không có biện pháp ngăn chặn hắn. Nếu đoán sai, vậy thì càng lúng túng.

An Bộ lâm vào trầm tư, Trầm Mục Nhiên cũng không có quấy rầy, chỉ cười nhẹ nhàng nhìn qua cô, tựa hồ đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật thượng đẳng.

Đúng lúc này, một loạt âm thanh của giày cao gót từ xa truyền đến, lập tức truyền tới một giọng nữ bén nhọn đầy tức giận: "An Bộ! Không nghĩ tới thật sự là cô!"

An Bộ ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

"Tư Kỳ, cô tại sao lại ở đây?" Trầm Mục Nhiên nhíu nhíu mày.

"Cũng bởi vì cô ta sao?" Kỷ Tư Kỳ chỉ vào An Bộ, chất hỏi nói, "cho nên gần đây anh không đến gặp em?"

"Cô đang nói cái gì?" Trầm Mục Nhiên thu liễm sắc mặt, dùng ánh mắt cảnh cáo cô nên có chừng có mực.

Kỷ Tư Kỳ lại đem biểu hiện của hắn coi là ngầm thừa nhận, càng lên cơn giận dữ, lấy kính râm trên mặt xuống, xông về phía An Bộ chửi ầm lên: "Cô cái tiểu tam này không muốn mặt mũi sao, mình có đàn ông rồi còn muốn đoạt của người khác, cô có xấu hổ hay không!"

Thanh âm bén nhọn chói tai, truyền khắp nhà hàng, tựa hồ tận lực muốn An Bộ mất mặt, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người trong đại sảnh.

Trầm Mục Nhiên vụt đứng lên, tức giận trừng mắt Kỷ Tư Kỳ, một chỉ vào cửa nhà hàng: "Cút!"

"Anh bảo em cút? Vì để bảo vệ một con tiểu tam này, anh lại bảo em cút ư?" Kỷ Tư Kỳ nhấc chén trà trên bàn lên, chuẩn bị dội lên mặt An Bộ, ai ngờ vừa giơ lên một nửa, liền bị một cánh tay lạnh như băng nắm lấy, lập tức đối đầu một đôi ánh mắt lạnh như băng.

"Cô mới vừa nói ai là Tiểu Tam?" An Bộ ngữ khí bình tĩnh đến tựa như một tảng băng.

"Nói chính là cô!" Kỷ Tư Kỳ mắng, "làm sao, tôi nói sai sao? Đã có đàn ông rồi, còn câu dẫn đàn ông của người khác.. Ngô!"

Lời còn chưa nói hết, liền bị An Bộ tiện tay nắm một nắm đậu hà lan đập vào trong miệng, khiến cô một mặt ngở ngàn, hạt đậu lẻ tẻ từ khóe miệng rơi ra cũng không chú ý.

"Trời sinh cô có một khuôn miệng đẹp, cô lại dùng để đánh rắm, thật sự là phung phí của trời." An Bộ lại lấy một trái Thanh Tiêu từ trên mâm, "Cũng may miệng còn có một cái công năng, đó chính là ăn, nếu như cô không biết nói chuyện, vậy liền hảo hảo phát huy công năng khác của nó đi." Muốn cùng một cỗ thi thể so da mặt, quả thực không biết sống chết.

Kỷ Tư Kỳ vừa mới há mồm, một trái Thanh Tiêu lại bị nhét vào, sặc đến mức kém chút ngất đi, che ngực dùng sức nôn ra bên ngoài. Cô lúc này, miệng đầy dầu mỡ, sắc mặt đỏ bừng, son môi đều nhòe ra, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiều chật vật.

An Bộ lại không quan tâm mỡ đông trên tay, chậm rãi đem cánh tay vươn tới một mâm đồ ăn khác, dù sao cô cũng không có ý định ăn, liền làm rác rưởi lợi dụng.

Trầm Mục Nhiên bên cạnh nhìn trợn mắt há mồm, lần thứ nhất nhìn thấy dáng vẻ cục súc đặc sắc như thế. Rõ ràng không có chút mỹ quan nào, nhưng phối hợp với gương mặt xem thường chúng sinh cùng động tác khinh thường kia, quả thực là biểu hiện ra khí chất xưng bá một phương. Kỷ Tư Kỳ ở trước mặt cô, tựa như một cái tiểu nha đầu hèn mọn.

Sau khi đem người chỉnh đốn một phen, An Bộ buông tay ra, rút ra mấy tờ khăn giấy, nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay, lập tức nói với Trầm Mục Nhiên: "Quản tốt người phụ nữ của anh đi, không nên tùy tiện thả ra cắn người linh tinh."

Nói xong, cô cầm đồ của mình lên, giữa ánh mắt mông lung của mọi người, như nữ vương đi ra nhà hàng.

Công việc buổi chiều ở nhà hàng, An Bộ cũng lười đi, lái xe trở về chỗ ở của mình.

Đi ra thang máy, qua hành lang, khi đi tới cửa, cửa chính căn phòng sát vách bỗng nhiên bị người mở ra, từ bên trong một thân ảnh quen thuộc đi ra, vừa vặn đối mặt với An Bộ.

An Bộ: "..."

Giản Ninh Huyên: "..."

"Giản tiên sinh, anh làm sao.." An Bộ ánh mắt quét qua phòng cách vách rồi lại chuyển đến trên người đàn ông vừa đi ra mấy lần, kỳ quái hỏi, "Anh đến nhà hàng xóm chơi sao?"

Mặc dù hỏi như vậy, nhưng An Bộ cũng không cho là như vậy. Bởi vì lúc này Giản Ninh Huyên, mồ hôi đầy người, làn da đỏ lên, hô hấp dồn dập, một bộ dáng như đi dầm mưa về, ai qua nhà hàng xóm lại có thể biến mình thành dạng này?

"Cô.. Làm sao sớm như vậy liền trở lại rồi?" Giản Ninh Huyên trên mặt có một nháy mắt mất tự nhiên, bước lên trước một bước, trở tay chuẩn bị đóng cửa lại.

An Bộ khẽ vươn tay, nắm lại khung cửa, sau đó đem đầu xuyên qua tầm chắn của Giản Ninh Huyên nhìn vào, thấy được toàn cảnh căn phòng này.

"A? Như thế nào là một gian phòng tập thể thao?" An Bộ một mặt kinh ngạc.

Các bức tường của căn hộ này đều bị phá dỡ, trưng bày các loại máy tập thể hình, trong đại sảnh ở giữa còn trải một khối nệm êm, thoạt nhìn như là dùng để luyện tập đấu vật.

An Bộ đem đầu rút về, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn Giản Ninh Huyên, chờ hắn giải thích.

Giản Ninh Huyên nhếch miệng, trả lời: "Căn hộ này là tôi mua."

"Cho nên?"

"Tôi liền đem nó cải tạo thành một gian phòng tập thể thao."

Ai sẽ đem một căn hộ chung cư cải tạo thành phòng tập thể thao chứ? Làm chuyện phí sức như vây, đi nửa giờ không phải tiết kiệm nhiều việc?

"Vì cái gì?" An Bộ lại hỏi.

Giản Ninh Huyên thật sâu nhìn qua cô: "Cô nói tôi béo."

An Bộ: "..."

Giản Ninh Huyên: "Tôi nghĩ giảm béo, lại không nghĩ rời nhà (ngươi) quá xa."

Cho nên ngươi liền đem căn hộ sát vách mua lại, vụиɠ ŧяộʍ cải tạo thành phòng tập thể thao, làm thành căn cứ bí mật của mình? Chủ căn hộ sát vách kia anh giải quyết như thế nào? (Giản Ninh Huyên: Tiền)

An Bộ: "..."

Đột nhiên bị hắn nhắc ra một cái sự việc.

Giản Ninh Huyên tránh đi con mắt léo sáng lấp lánh của An Bộ, đóng cửa căn hộ lại, lôi kéo cô đi vào nhà.

Cởi giày, Giản Ninh Huyên chuyện thứ nhất chính là đứng lên cân điện tử, sau đó ra hiệu An Bộ sang đây xem.

76.7, một tuần giảm 1.8 kg, thành quả nổi bật. Nguyên bản hắn còn nghĩ chờ khi giảm đủ mười cân, lại để cho cô "Đột nhiên" phát hiện bên người có một người đàn ông thân thể khỏe mạnh cân đối.

An Bộ nhếch lên ngón tay cái: "Tốt!"

Giản Ninh Huyên bước xuống cân điện tử, nghiêng đầu, khóe miệng giương lên, khi hắn quay lại, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.

"Lấy ra." An Bộ đột nhiên hướng hắn mở tay ra.

"Cái gì?" Giản Ninh Huyên không hiểu.

"Chìa khóa căn phòng tập thể thao sát vách."

Giản Ninh Huyên yên lặng lấy ra một cái chìa khóa, đển vào trong lòng bàn tay cô.

"Về sau chúng ta cùng một chỗ tập thể dục đi!"

"Ừm."

"Bất quá," An Bộ lại có chút lo lắng nói, "Sẽ không ảnh hưởng đến hàng xóm dưới lầu trái phải chứ?"

"Không có việc gì, tôi mua đều là thiết bị âm thanh nhỏ, lại sử dụng tường gạch cách âm, trừ phi tôi rơi trên mặt đất, nếu không sát vách tuyệt đối không nghe được bất kì âm thanh gì." Giản Ninh Huyên trả lời khẳng định. Vì bố trí những thứ này, hắn bỏ ra hơn bảy triệu, so với phòng nhỏ hắn mua còn đắt hơn.

"Vậy là tốt rồi." An Bộ nhìn Giản Ninh Huyên một thân đầy mồ hôi, thúc giục nói, "Anh nhanh đi tắm đi, một thân mồ hôi, nhìn thấy đã khó chịu."

Giản Ninh Huyên gật gật đầu, chân trần đi tới phòng tắm, những nơi đi qua, đều lưu lại một mảng ướŧ áŧ.

An Bộ mang đồ lau nhà tới, ra sức kéo kéo kéo, thanh lý dấu chân của mèo chủ tử.

Hắn đã bắt đầu kiện thân, kia cũng không cần phải tận lực khống chế ẩm thực! Từ hôm nay trở đi, khởi động lại thực đơn dinh dưỡng đầy màu sắc!

Sàn nhà rất nhanh bị An Bộ lau đến sáng loáng, tâm tình cũng đi theo một mảnh sáng rực. Quả nhiên vẫn là mèo chủ tử của cô tri kỉ nhất, so với những thứ yêu diễm bên ngoài tốt hơn nhiều.

Vừa rồi bữa cơm kia một chút cũng không ăn, An Bộ vì cố gắng kiện thân giảm béo của Giản Ninh Huyên làm một bữa cơm trưa phong phú.

Chờ hắn tắm rửa xong ra, nghênh đón hắn chính là cả bàn mỹ vị đủ mọi màu sắc.

Giản Ninh Huyên chẳng mấy chốc sẽ phát hiện, mỗi lần giảm đi mấy cân, sau đó không cần mấy ngày lại sẽ bị người nào đó nuôi trở về.

"Cho nên, tập thể dục có làm được cái gì?"

"Có thể đem mỡ biến thành khối cơ a."

Câu trả lời này, Giản Ninh Huyên không cách nào phản bác, bỏ mặc mình trong vòng tuần hoàn tập thể dục kiện thân rồi lại hưởng thụ mỹ thực.

Ban đêm, An Bộ lại nghĩ tới sự tình của Trầm Mục Nhiên, hắn ngày mai sẽ phải xuất ngoại, nếu là bỏ mặc, hắn nhất định phải chết.

Suy nghĩ một lát, An Bộ bỗng nhiên từ trên giường đứng lên, chạy vào phòng Giản Ninh Huyên.

Vừa đem chính mình thoát đến chỉ còn lại một cái qυầи ɭóŧ Giản Ninh Huyên: "..."

An Bộ đối với "Sắc đẹp" trước mặt làm như không thấy, bước nhanh đi vào trước mặt hắn, hỏi: "Giản tiên sinh, anh có phải rất tinh thông kỹ thuật Hacker?"

Kỹ thuật Hacker so thân hình của hắn còn có mị lực hơn sao? Giản Ninh Huyên một vạn cái không phục, nhưng lại trả lời một tiếng: "Ừm."

"Quá tốt rồi, có thể giúp tôi một chuyện hay không?" An Bộ mong đợi nhìn qua hắn.

Giản Ninh Huyên nhàn nhàn liếc cô một cái: Nhiều câu hỏi này.

Nói đi, gấp cái gì? Chỉ cần hắn có thể làm được, coi như làm không được, hắn cũng sẽ tạo điều kiện làm được.

Cho nên chuyện này, hắn nhất định giúp