Chương 22: Xong chuyện phủi tay bỏ đi

Dịch: Jieun110498

Việt

An Bộ còn chưa kịp ra tay thì trên mạng đã ồn ào dữ dội.

Bối Mộng Lạp bị dân mạng mắng chửi xối xả, dù cô ta đã cố gắng "làm sáng tỏ" cũng không thể lấy lại danh dự của mình, cuối cùng cô ta hoàn toàn không quan tâm, tình hình sắp chết lại hô lên: "Cái gọi là chứng cứ đều có thể làm giả, để cô gái kia đối mặt với tôi, nhìn xem ai mới thật sự là anh hùng!"

Lời này vừa nói ra, thật sự có không ít người dao dộng, nhao nhao tỏ vẻ phải để người trong cuộc đến nói rõ, nếu như ngay cả mặt cũng không thấy đã định tội Bối Mộng Lạp, dường như có chút không thích hợp, nếu đổ oan cho người khác, lại bị tát vào mặt thì sao?

Trên mạng, làn sóng kêu gọi cô gái xuất hiện càng ngày càng cao, bọn họ đều hi vọng chuyện này có kết quả sáng tỏ.

"Rất khó khăn sao?" Giản Ninh Huyên thấy An Bộ do dự, mở miệng hỏi.

An Bộ: "Tôi không muốn nổi tiếng, rất phiền toái."

"Thật ra tôi có một cách, có thể ở trước mặt công kích Bối Mộng Lạp, cũng không bị người khác tra được thân phận của cô."

"Hả?" An Bộ hiếu kì nói, "Anh nói một chút xem, cách gì vậy?"

Giản Ninh Huyên hai mắt híp lại, từ từ nói: "Cô làm như thế này..."

Ngày thứ hai, có một người tên là "Chỉ cứu người không để lại tên", gửi thông báo đến weibo của Bối Mộng Lạp: 【 Tôi sẽ tới, vào 9 giờ ngày 21 tháng 10 ở đường Dã Hồ, không gặp không về. 】

Vì muốn tăng thêm độ tin cậy, Giản Ninh Huyên còn giúp An Bộ để thông báo ở chế độ công khai.

Trong nhất thời, tất cả mọi người đều kích động. Đối phương sắp xếp ở địa điểm xảy ta tai nạn lúc trước rõ ràng là muốn tuyên chiến!

Bây giờ Bối Mộng Lạp đã đâm lao phải theo lao, chỉ có thể tiếp tục cố gắng chống đỡ, nhưng cũng không phải không làm gì, cô âm thầm thuê một đám người, chú ý chiếc xe Omar màu lam chạy đến địa điểm xảy ra tai nạn vào hôm đó, nghĩ cách gây ra tai nạn để chặn đường.

Kết quả lại tính sai là vì việc này lan truyền rộng rãi, có rất nhiều người mua xe Omar màu lam giống trong video, cũng vì vậy mà lần đầu tiên Lưu Uyển Nhi gặp An Bộ mới mỉa mai cô là "chạy theo trào lưu".

Trên thực tế,đến ngày hẹn, không cần Bối Mộng Lạp chủ động sắp xếp thì đường từ vùng nội thành đến ngoại ô đều có người đến xem náo nhiệt, gây kẹt cứng đến con kiến cũng không chui lọt.

Vì Bối Mộng Lạp đã sớm tới địa điểm hẹn trước hai giờ cho nên không bị kẹt xe giữa đường.

Nhìn cuối dòng xe ở phía xa, Bối Mộng Lạp thầm cầu nguyện cô gái kia không xuất hiện hoặc đến trễ một hai tiếng, như vậy cô có thể lấy lý do hợp tình hợp lý là đối phương thất hứa, tránh gây khó xử.

Trong phạm vi ba mươi mét bên hồ đều bị vệ sĩ dùng dây cảnh báo ngăn lại, bên ngoài người đứng lít nhít.

Thấy cách thời gian đã hẹn càng ngày gần, âm thanh ồn ào trong đám người vang lên. Không ít nhìn xung quanh hai bên đường, chờ nữ anh hùng trong tai nạn xuất hiện.

Đúng lúc này, một chiếc xe môtô cũ nát xuyên qua khe hở của dòng xe, từ từ lái đến bên này, không có ai chú ý đến chiếc xe đáng lẽ phải đưa vào vựa môtô, khi nó chạy tới sát dây cảnh báo, một bóng dáng yểu điệu từ trên xe bước xuống.

Vệ sĩ đi tới, vừa chuẩn bị nói cô quay về, lại thấy cô tháo mũ bảo hiểm xuống liền ngậm miệng lại.

Bởi vì trên mặt cô gái này đeo một cái mặt nạ, che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỗ che khuất chính là nơi nữ anh hùng kia bị thương.

Khi cô gái đi qua dây cảnh báo, chậm rãi đi tới chỗ Bối Mộng Lạp, trong đám người lập tức truyền đến tiếng la hét phấn khởi, phóng viên lập tức giơ máy ảnh lên, răng rắc răng rắc, chụp điên cuồng.

Cô gái mặc một bộ đồ màu lam, thiết kế ôm sát người phác hoạ thân hình duyên dáng của cô, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, trên tay cầm mũ sắt, từng bước đi về phía Bối Mộng Lạp.

Khi cô xuất hiện, đám người Kiều Nặc đã nhận ra thân phận của cô, trên mặt không khỏi nở nụ cười kích động.

"Mẹ kiếp, chỉ nhìn bóng lưng mà tôi cũng muốn yêu cô ấy rồi!"

"Không nghĩ là cô sẽ đi môtơ tới."

"Với ngoại hình và phong cách này, tôi cho 99 điểm, còn 1 điểm là vì tôi sợ cô ấy kiêu ngạo."

"Tôi nghi ngờ chiếc môtô kia là sản phẩm công nghệ cao, không được, tôi phải sờ một chút!"

"Cho tôi nữa!"

Một đám người chen chúc đi đến gần môtô, ngươi sờ một cái, tôi sờ một cái, vệ sĩ đứng bên cạnh thật sự không nhìn được nữa, lên tiếng ngăn cản: "Đừng sờ nữa, nếu tiếp tục thì có khi nó sẽ rời ra từng mảnh đấy."

Một bên khác, An Bộ tới trước mặt Bối Mộng Lạp, cười nói: "Tôi đã tới."

Bối Mộng Lạp theo bản năng tránh ánh mắt của cô, lại lập tức hất cằm lên, cất giọng nói: "Trên mạng đều nói tôi giả mạo cô, vậy có chứng cứ gì chứng minh cô đã cứu người không?"

An Bộ ném mũ trên tay qua một bên, đi đến bên hồ, nói: "Dùng sự thật để chứng minh, chúng ta cùng lặn xuống nước, nín thở 2 phút."

Sắc mặt Bối Mộng Lạp trắng nhợt, mặc dù gần đây cô đã học bơi lội, nhưng cũng chỉ là trình độ sơ cấp, căn bản không thể nào nín thở 2 phút được, mà hiện tại đã vào thu, nước hồ lạnh băng, làm sao cô chịu đựng được chứ?

"Thi đi!" Đám người lập tức thúc giục, "Cô gái cứu người đã nín thở trong nước đủ 2 phút rưỡi."

Bối Mộng Lạp khẽ cắn môi, đưa đầu ra cũng chết, rụt đầu lại cũng chết, không bằng cứ cùng cô ấy thi một lần, nếu như cô thành công nín thở được 2 phút hoặc đối phương không làm được thì sao?

"Được, tôi thi với cô." Câu này vừa nói khỏi miệng, ngược lại có không ít người cổ vũ cho Bối Mộng Lạp.

Để bảo đảm tính công bằng, hai người chọn trong quần chúng hai người làm trọng tài, ngoài ra còn có hai vệ sĩ chuẩn bị ứng phó với tình huống phát sinh bất cứ lúc nào.

Bối Mộng Lạp bắt đầu khởi động tay chân, An Bộ lại đứng yên.

Trọng tài tạm thời bên cạnh nhịn không được mà hỏi: "Cô không khởi động một chút sao?"

An Bộ trả lời: "Tôi đã làm lúc lái môtô tới."

Sau hai phút, Bối Mộng Lạp chuẩn bị sẵn sàng, sau đó trọng tài tạm thời phát lệnh một tiếng, hai người đồng thời chìm vào trong nước.

Mọi người vây xem nín hơi mà chờ đợi, hiện trường lại đặc biệt yên tĩnh.

60 giây, 70 giây, 80 giây, 90 giây... Thời gian trôi qua từ từ, lúc còn lại 30 giây, hai người đều chưa nổi lên.

Đám người bắt đầu dao động, một nhóm người lại lo lắng có phải xảy ra chuyện rồi không, một bộ phận thì nghĩ nếu hai người đều thông qua kiểm tra thì ai mới là anh hùng thật sự?

Dưới nước, An Bộ nhẹ nhàng lơ lửng trong nước, nhìn một luồng tử khí không ngừng tỏa ra trên người Bối Mộng Lạp, cô ta còn cố gắng không nổi lên mặt nước.

An Bộ thầm than một tiếng, chẳng lẽ thể diện và hư vinh còn quan trọng hơn mạng sống hay sao?

"Chỉ còn 10 giây!" Lúc này, tiếng của trọng tài từ trên bờ truyền đến, sau đó khẩn trương đếm, "... 5, 4, 3..."

Sau khi đến số "0", chỉ nghe ào một tiếng, An Bộ mang theo mặt nạ xuất hiện trong tầm mắt mọi người, nhưng không thấy Bối Mộng Lạp.

"Bối Mộng Lạp đâu rồi?" Không ít người lên tiếng hỏi.

An Bộ xoay người một cái, nhảy vào trong nước lần nữa, chỉ một lát, cô kéo Bối Mộng Lạp bất tỉnh nhân sự lên bờ.

Lúc này cô ta đã rơi vào trạng thái chết giả, hoàn toàn không có hơi thở, không cần vệ sĩ ra tay, An Bộ đã bắt đầu làm hô hấp nhân tạo, một màn cứu người lúc trước dường như được tái diễn, giờ phút này, anh hùng thật giả, chỉ cần liếc một cái là thấy rõ.

"Khụ khụ." Bỗng nhiên Bối Mộng Lạp phun ra một ngụm nước lớn, ôm ngực thở dốc.

An Bộ đứng lên, lạnh lùng nhìn cô: "Mùi vị của cái chết như thế nào?"

Sắc mặt Bối Mộng Lạp trắng bệch, môi thâm đen, toàn thân run lẩy bẩy, nước mắt không khỏi tràn ra, cô đưa tay che mặt, ngồi dưới đất nghẹn ngào khóc rống lên.

Cô đã bị lộ tẩy, vậy là hoàn toàn kết thú.

Vì một danh tiếng giả dối mà từ bỏ tất cả ranh giới cuối cùng thì có đáng không?

So với trừng phạt loại người đáng buồn này, An Bộ cảm thấy không bằng về nhà cho Mèo chủ tử nhà cô ăn càng khiến cô vui vẻ, cảm thấy thoải mái hơn.

Ngẩng đầu nhìn đám người xung quanh đang kích động, An Bộ giơ tay nói: "Nhớ kỹ biệt hiệu của tôi: Chỉ cứu người không để lại tên."

Nói xong, cô lại nhảy xuống nước, trước cái nhìn của mọi người, như một con cá kiếm bơi tới bờ hồ bên kia, bên đường nhỏ bất ngờ dừng lại một chiếc xe Omar màu xanh lam. Một người đàn ông đưa tay kéo cô gái lên bờ, lấy khăn bao lấy cô, che chở cô ngồi vào phía sau xe, sau đó nghênh ngang lái xe rời đi.

Quần chúng vây xem: Mẹ kiếp, cứ thế mà đi sao? Thật đúng là con mẹ nó "không để lại tên"!!!

Xế chiều hôm đó, trên các phương tiện truyền thông lớn đều đưa tin chuyện này, diễn đàn, weibo, sách báo nhanh chóng bùng nổ. Sự thật không thể nghi ngờ, Bối Mộng Lạp trở thành trò cười của toàn dân nhưng không khỏi khiến người ta cảm thấy có chút đáng buồn, đáng thương.

« Giang Sơn Mỹ Nhân » cũng bởi vì vậy mà nhận lấy công kích, Kỷ Tư Kỳ tức hổn hển, lúc này liền sa thải cô khỏi đoàn phim. Bên công ty giải trí cũng tuyên bố với bên ngoài: Chuyện này hoàn toàn là kế hoạch của Bối Mộng Lạp và người đại diện của mình, cấp trên của công ty hoàn toàn không biết. Cư dân mạng nhổ vào: Anh hùng nồi đẹp trai.

Cùng lúc đó, việc Bối Mộng Lạp đã phẫu thuật thẩm mỹ đi chụp quảng cáo, làm đại diện phát ngôn, tất cả đều bị dân mạng công kích mạnh mẽ, bản thân cô cũng đứng trước một khoản bồi thường kếch xù. Còn lấy tội cố ý gây thương tích đưa Hoàng Khải Bình vào tù, thật sự đúng như suy đoán là được thả ra, nhưng cuộc sống sau này của ông ta cũng không quá tốt.

Câu nói "Chỉ cứu người không để lại tên" cũng trở thành từ khóa hot search, thể hiện con người tự do phóng khoáng khiến đám người tràn ngập sùng bái với cô gái chỉ lộ nửa khuôn mặt. Còn chiếc môtô phế phẩm mà An Bộ để lại ở hiện trường, bị quần chúng nhiệt tình tháo thành linh kiện, lấy về sưu tầm. Cho nên nói, cô cố ý lái môtô tới điểm hẹn, rõ ràng đã có kế hoạch từ trước.

An Bộ nhờ vào cơ hội này, lấy danh nghĩa nhà đầu tư cho « Khuynh Thành Tuyệt Đại » tuyên truyền một phen, nâng độ nổi tiếng thật cao. So với « Giang Sơn Mỹ Nhân », « Khuynh Thành Tuyệt Đại » khiêm tốn mới xuất hiện lực lượng ủng hộ mới.

So với vài ngày trước, bây giờ đoàn phim « Khuynh Thành Tuyệt Đại » có thể nói là mở mày mở mặt, ý chí chiến đấu sục sôi.

Trương Thính Nam tin chuyện này nhất định là nhà đầu tư của bọn họ đứng phía sau thao túng, bình tĩnh đánh bại đối thủ, trong lòng không khỏi có suy nghĩ mới về thực lực bọn họ, đối với tương lại của bộ phim này càng có lòng tin. Cái gọi là cây to hóng mát, rốt cục ông cũng có thể không cần lo lắng mà yên tâm quay phim rồi.

"Ngày hôm nay rất vui vẻ sao?" Giản Ninh Huyên thấy An Bộ đang làm bánh gatô, dùng kem bơ màu sắc khác nhau làm thành bảy đóa hoa, dáng vẻ làm việc vô cùng thoải mái vui vẻ.

"Có ngày nào mà tôi không vui sao?" An Bộ ngừng làm hoa, lấy kem bơ dính trên ngón tay ngậm vào miệng, ừm, hoàn toàn không có hương vị như trước đây.

Giản Ninh Huyên đi tới: "Tôi có thể nếm thử một chút không?"

"Đương nhiên." An Bộ chỉ vào một loạt bánh gatô to nhỏ trên bàn, "Cứ tùy tiện ăn."

Giản Ninh Huyên cầm một bánh gatô vị anh đào lên, dùng thìa múc một muỗng đưa vào miệng, cảm giác mềm mại, thơm ngọt, còn có một tia mát lạnh quanh quẩn ở đầu lưỡi.

An Bộ nhìn anh ăn nghiêm túc, trên người lại phát sáng màu đỏ, trong lòng dường như cũng ngọt ngào theo anh, quả nhiên phương thuốc điều trị tốt nhất vẫn là xem Mèo chủ tử nhà cô phát sáng và tỏa nhiệt ~~

Xoa xoa tay, An Bộ thoáng nhìn cân điện tử, trong lòng khẽ động, chờ Giản Ninh Huyên ăn xong, nói: "Giản tiên sinh, mau tới đây đo cân nặng đi."

Giản Ninh Huyên ngoan ngoãn đứng trên cân điện tử, con số dừng ở 78. 5.

"Giản tiên sinh, một tháng này anh nặng thêm 8 kg đấy." An Bộ chân thành nhắc nhở nói, "Sau này anh khống chế sức ăn một chút đi."

Giản Ninh Huyên: Mỗi ngày cho anh ăn ngon, còn không biết xấu hổ nói anh khống chế sức ăn sao?

"Hừm, tôi sẽ lập cho anh một thực đơn ăn chay." An Bộ mang bánh gatô vào phòng bếp.

Thừa dịp cô không chú ý, Giản Ninh Huyên lặng lẽ vén áo lên, cúi đầu nhìn cơ bụng của mình, hình như thật sự có chút béo ra thì phải..

An Bộ cảm thấy Giản Ninh Huyên luôn ở nhà, bình thường cũng không ra khỏi cửa, cô còn có rất nhiều món ăn muốn làm cho anh, nếu như anh chỉ ăn mà không tập luyện, sớm muộn cũng sẽ bị cô nuôi thành một người mập mạp, như vậy thì không hề đẹp mắt chút nào.

Nghĩ đến đây, An Bộ quay đầu nói với Giản Ninh Huyên trong phòng khách: "Giản tiên sinh, sáng mai cùng tôi đạp xe nhé?"

"Ừm?" Sao đột nhiên lại muốn đạp xe chứ?

"Chúng ta đạp đến vườn nho, sau đó hái nho và ăn cơm nhà nông, câu cá, nướng cá, còn có thể cùng người dân bản địa ủ rượu nho." An Bộ lấp lánh nhìn anh, "Anh cảm thấy thế nào?"

Đối với ánh mắt mong đợi của cô, Giản Ninh Huyên thận trọng nói: "Cô đã mời chân thành như vậy, thế thì đi thôi."