Chương 14: Bị gián đoạn

Dịch: Jieun110498

An Bộ vừa ngồi xem náo nhiệt, vừa quan sát học tập mọi người diễn xuất.

Mặc dù tính cách Kỷ Tư Kỳ không tốt lắm nhưng diễn xuất cũng không tệ, đối diễnnvới Hoa Áo và Vũ Hạo rất có thực lực, trái ngược với Lưu Uyển Nhi, chỉ cần xuất hiện cùng với xuất hiện trong khung hình, lập tức biến thành vật làm nền, thấy đạo diễn liên tục nhíu mày, nhiều lần bởi vì cô ta mà làm chậm trễ tiến độ quay phim, điều này khiến cho Kỷ Tư Kỳ vô cùng bất mãn với cô ta.

Chỉ là Lưu Uyển Nhi rất biết cách nhìn sắc mặt người khác, khom lưng nịnh nọt, nằm nhỏ làm thấp, bất luận Kỷ Tư Kỳ trách cứ thế nào cũng không cãi lại, thường xuyên qua lại khiến hai người trở nên quen thuộc.

An Bộ thầm nghĩ nếu Lưu Uyển Nhi có thể lấy kỹ xảo đoán suy nghĩ người khác để diễn xuất, có thể đã sớm thành công chiếm một nửa bầu trời.

"Cut!" Lần thứ hai đạo diễn kêu dừng, chỉ vào Lưu Uyển Nhi nói, " Lưu Uyển Nhi, cô diễn vai Vương Lạc Tuyết, ban đầu chỉ động lòng với Tiết Từ Dật một chút, làm phiền cô đừng mỗi lần nhìn thấy hắn đều say mê được không? Mắt cô say đắm đến muốn chảy ra màn hình!"

Mặt Lưu Uyển Nhi đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi đạo diễn, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý."

"Được rồi." Dáng vẻ đạo diễn mệt mỏi, khoát tay nói, " Buổi sáng đến đây thôi, đúng hai giờ chiều tiếp tục quay phim."

Mọi người đáp lại một tiếng, đường ai nấy đi.

An Bộ ngồi dưới bóng cây, vừa nhìn kịch bản vừa uống nước trái cây. Trên người cô vẫn mặc bộ quần áo ăn mày, chỉ là vết bẩn trên mặt đã rửa sạch sẽ, bởi vì nhân vật buổi chiều của cô là nữ đầu bếp, nha hoàn và người qua đường Giáp Ất Bính. Chờ ăn cơm xong, cô muốn nhanh chóng thay đồ.

Cách đó không xa, từ trong tay trợ lý, Vũ Hạo nhận cơm hộp của mình, ngẩng đầu nhìn hình ảnh dưới cây kia, cả người rách rưới, lại thản nhiên tự đắc, bóng cây loang lỗ chiếu trên người cô, lộ ra một cảm giác khiến trong lòng yên tĩnh.

"Tại sao cô không đi lấy cơm hộp?" Vũ Hạo đi đến bên cạnh An Bộ, ngồi trên đất giống cô.

"Tôi có mang theo đồ ăn." An Bộ cầm cơm hộp của mình tới trước mặt Vũ Hạo, bên trong có bày mấy loại trái cây và bánh ngọt, màu sắc tươi ngon, bắt mắt.

"Ăn những thứ này là đủ rồi sao?" Vũ Hạo mở cơm hộp của mình, "Muốn ăn chung không?"

"Không cần đâu." An Bộ cười từ chối, "Tôi thích ăn chay."

Vũ Hạo cũng không có kiên trì, an tĩnh ăn cơm trưa.

Một lát sau, anh đột nhiên mở miệng nói: "Có chuyện muốn cô giúp một tay."

"Chuyện gì?" An Bộ nghiêng đầu nhìn anh.

"Làm phiền cô giúp tôi đối diễn." Vũ Hạo nói, "Tôi cần tìm cảm giác."

An Bộ khó hiểu nhìn anh một cái: "Tại sao anh lại tìm tôi, chúng ta có vẻ không thân lắm?"

"Bởi vì phụ nữ trong đoàn phim chỉ có cô là không nảy sinh mơ mộng với tôi." Vũ Hạo nói chuyện đương nhiên.

An Bộ: "..." Anh ẩn giấu tính cuồng tự luyến hay sao?

"Được thôi, anh muốn đối diễn đoạn nào?" An Bộ cũng không già mồm, sảng khoái đồng ý.

"Trong vườn mai, Tiết Từ Dật gặp được Vương Lạc Tuyết, cố ý giả say, hết sức trêu ghẹo cô ấy."

Tiết Từ Dật và Vương Lạc Tuyết có hôn ước, nhưng người hắn thích chính là nữ chính Đỗ Ngân Hoan, vốn muốn mượn cơ hội này khiến Vương Lạc Tuyết chán ghét mình, không nghĩ tới vì vậy mà kết duyên.

Ăn cơm xong, An Bộ dọn dẹp hộp cơm ổn thỏa, khoát tay nói: "Bắt đầu thôi."

Vũ Hạo nhìn thoáng qua kịch bản mà cô để dưới đất, lập tức lười biếng dựa trên cành cây, vạt áo có chút mở rộng, mắt say lờ đờ mê ly, lộ vẻ u buồn và thâm trầm, bộ dạng này khiến người khác muốn phạm tội, cũng không trách các cô gái không khống chế được.

"Vương gia? Tại sao ngài lại ở chỗ này?" An Bộ đọc lời thoại của "Vương Lạc Tuyết".

Trong mắt "Tiết Từ Dật" gợn sóng xoay chuyển, khóe miệng tràn ra một ý cười, lảo đảo đi đến bên nàng.

"Vương gia, ngài uống say sao?"

"Say? Sao bản vương có thể say đươc?" "Tiết Từ Dật" đưa tay ôm lấy ống tay áo "Vương Lạc Tuyết", cúi đầu dựa bên tai nàng, dùng tiếng khàn khàn nói, "Đêm dài đằng đẵng, không bằng cô nương cùng bản vương uống một chén rượu được chứ?"

"Vương gia, xin ngài tự trọng!" Trong giọng nói lộ ra mấy phần khẩn trương và xấu hổ.

"Cái gì gọi là "Tự trọng"?" "Tiết Từ Dật" trầm giọng cười nhẹ, ngón tay xẹt qua vành tai của nàng, vén một sợi tóc đen, "Một mình cô nương tới đây gặp bản vương, bản vương sao có thể phụ ý tốt của cô nương chứ?"

"Vô sỉ! Buông ta ra." Giọng nói như lông vũ trong gió, nhẹ nhàng run rẩy.

"Nếu như ta không buông, cô nương muốn như nào?"

"Vậy đừng trách Lạc Tuyết thất lễ."

"Vương Lạc Tuyết" hung hăng đá "Tiết Từ Dật", thoát khỏi giam cầm, hốt hoảng bỏ đi.

Hai nhân vật tương tác với nhau không dài, nhưng tên yêu nghiệt Vũ Hạo này, bất kể là ánh mắt, động tác hay là giọng nói đều như bay lên, chính là loại chỉ nhìn một chút là khiến người khác mang thai, khó trách anh ta dám dõng dạc nói người khác sẽ nảy sinh mơ mộng với mình.

An Bộ cho rằng đã đối diễn xong, bỗng nhiên Vũ Hạo lại đổi một biểu cảm khác, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm vào cô, nghiêm nghị nói: "Vương Lạc Tuyết, không nghĩ cô lại ác độc như vậy? Ngân Hoan đã làm sai điều gì mà cô muốn hại nàng ấy thân bại danh liệt?"

An Bộ gần như không do dự tiếp lời: "Ác độc? Trong mắt Vương gia, Lạc Tuyết là người như vậy sao? Phụ thân của Đỗ Ngân Hoan hại chết nhũ mẫu của ta, chẳng lẽ ta không nên vì bà ấy mà lấy lại công đạo sao?"

"Việc này có chút kỳ lạ nên bản vương đang điều tra, ai cho cô tự mình phái người đến nhà Ngân Hoan quấy rối chứ?"

"Ngân Hoan, Ngân Hoan, gọi thật là thân mật. Vương gia, ta mới là vị hôn thê của chàng!"

"Cô... Đương nhiên là vị hôn thê của bản vương, mà Đỗ Ngân Hoan chỉ một dân thường, sao có thể so sánh với cô chứ?" Giọng nói "Tiết Từ Dật" uy nghiêm, không mang một chút tình cảm, nhưng "Vương Lạc Tuyết" lại không nghe được sự khác thường trong đó.

"Vì sao Vương gia luôn bảo vệ nàng ta?" Trong giọng nói mang theo vài phần tủi thân.

"Nàng ấy từng cứu mạng bản vương, ta chỉ muốn báo đáp ân tình của nàng ấy mà thôi."

"... Thật xin lỗi, Vương gia, là Lạc Tuyết lỗ mãng..."

Một giây sau, Vũ Hạo lại thay đổi phong cảnh, ánh mắt dịu dàng mà bi thương: "Cô chỉ là một quân cờ của bản vương, đừng mong thoát khỏi bàn cờ của ta, nếu không..."

"Nếu không thế nào?" Lần này lại biến thành lời thoại của Đỗ Ngân Hoan, "Gϊếŧ ta sao?"

"Gϊếŧ ngươi? Bản vương có vô số cách khiến ngươi khuất phục, gϊếŧ ngươi không phải là cách."

"Tiết Từ Dật, ta từng ngưỡng mộ ngươi, kính nể ngươi, biết ơn ngươi, bây giờ trong lòng ta chỉ còn lại thù hận. Ngươi cướp tất cả của ta, nhưng chỉ có cái mạng này, ngươi không cướp đi cũng không để lại."

"Ngân Hoan..."

Sau đó, Vũ Hạo lại đổi kịch bản mấy lần, An Bộ đều đối đáp hoàn mỹ, hai người đối diễn mà quên mình, nhẹ nhàng vui vẻ. Trong lúc nhập vai, mặc dù không có nhiều động tác, nhưng thần thái cùng giọng nói lại nắm rất đúng chỗ.

Gần đó, không ít người bị hấp dẫn mà tới, vây xem hai người diễn xuất, lời thoại như bão tố.

Bộ phim này vừa mới quay, đa số các diễn viên còn chưa học thuộc toàn bộ kịch bản. Đặc biệt là mấy nhân vật chủ chốt, lời thoại rất nhiều, không thể sớm học thuộc lòng. Toàn bộ đoàn làm phim, cũng chỉ có trí nhớ của Vũ Hạo khác người, chẳng những đọc thuộc trôi chảy mà còn sử dụng thành thạo.

Trước kia không ai có thể theo kịp tiết tấu của Vũ Hạo, bây giờ lại xuất hiện một đối thủ ngang tài ngang sức.

Hai người bùng nổ cảm xúc và diễn xuất khiến mọi người kinh ngạc.

An Bộ chỉ là một diễn viên quần chúng, không có lời thoại, cũng không cần nhìn kịch bản, nhưng cô lại học thuộc tất cả lời thoại, thật sự là ngoài dự liệu của mọi người.

"Mọi người đang làm gì vậy?" Đúng lúc này, từ trong đám người truyền đến một tiếng quát nhẹ, cắt ngang sự phối hợp của hai người.

Kỷ Tư Kỳ đi tới, chào hỏi Vũ Hạo một tiếng, lập tức nhìn An Bộ: "Vũ Hạo, anh quen biết vị tiểu thư này sao?"

"Ừm, là bạn bè." Vũ Hạo bình thản trả lời.

"Cô thật là lợi hại, đọc lời thoại quen thuộc như vậy, trước kia cô đã tham gia thử vai nhân vật cho bộ phim này phải không?" Kỷ Tư Kỳ có ý riêng nói, " Thật tiếc là tôi được chọn, nếu không thì nhân tài lại không được trọng dụng phải làm một diễn viên quần chúng."

Vũ Hạo hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia không vui, vừa rồi anh nói An Bộ là bạn của mình, cô ta còn công khai chế giễu, ngầm mỉa mai, rốt cuộc là có ý gì chứ?

Kỷ Tư Kỳ quan sát từ trên xuống dưới An Bộ cả người rách rưới, trong lòng đầy khinh thường, vốn không muốn phản ứng với loại nhân vật nhỏ bé này, lại nghe Lưu Uyển Nhi nói: "Vừa rồi đạo diễn cũng nhìn bên kia một lúc, giống như có phần tán thưởng, nói không chừng sẽ sắp xếp một vai phụ nhỏ cho cô ấy."

Kỷ Tư Kỳ lạnh lùng trừng mắt Lưu Uyển Nhi, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được: "Ở đoàn phim này, cô ta không có khả năng lấy được bất kỳ nhân vật có lời thoại nào."

Lưu Uyển Nhi mừng thầm trong lòng, ngoài miệng nịnh nọt nói: "Chỉ cần một câu nói của chị Kỷ, đương nhiên cô ta không là gì cả."

Vừa rồi, An Bộ đọc lời thoại hơn một nửa đều là của "Vương Lạc Tuyết", mà lại cùng Vũ Hạo phối hợp ăn ý, mười phần cảm xúc, làm cho Lưu Uyển Nhi nảy sinh cảm giác nguy cơ mãnh liệt, rất khó để nói đạo diễn không thay thế mình bằng người khác.

Bây giờ có sự bảo đảm của Kỷ Tư Kỳ, cuối cùng cô cũng yên tâm.

Trong giới giải trí, danh tiếng của Kỷ Tư Kỳ nửa chê nửa khen, diễn xuất không tệ nhưng nhân phẩm lại không tốt lắm, tuy nhiên hậu thuẫn đủ mạnh, hợp đồng không ngừng, tỉ lệ xuất hiện lại cực cao, mặc dù không đạt đến cấp bậc Ảnh hậu, nhưng chỉ cần tiếp tục phát triển, đề cử trao giải chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

Bộ phim « Khuynh Thành Tuyệt Đại » cũng là kim chủ của Kỷ Tư Kỳ đầu tư, cho nên ngay từ đầu Lưu Uyển Nhi đã muốn bám víu quan hệ với cô. Trong đoàn phim này, cô có thể đắc tội với bất kỳ kẻ nào, duy nhất có Kỷ Tư Kỳ là không thể.

"Vũ Hạo, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo rồi, mau đi thôi." Kỷ Tư Kỳ nhắc nhở Vũ Hạo một tiếng, sau đó xoay người đi về phía đạo diễn, đi được mấy bước, bỗng nhiên dặn dò trợ lý: "Ngày mai đuổi cô gái kia ra khỏi tổ kịch, tôi nhìn cô ta cảm thấy chướng mắt."

"Được." Trợ lý vội vàng gật đầu.

Đuổi một diễn viên quần chúng thì chỉ cần một cuộc điện thoại, trợ lý không chút để ý.

Cảnh quay buổi chiều đều là Vũ Hạo và Lưu Uyển Nhi diễn, trước đó không có so sánh, Vũ Hạo còn có thể chịu đựng được, nhưng đối diễn với An Bộ, dáng vẻ Lưu Uyển Nhi uốn éo và khoa trương, trống rỗng khiến anh bày trò vài phút, quay phim vô cùng không thuận lợi.

"Vũ Hạo, cậu làm sao vậy?" Đạo diễn tức giận nói, "Bộ mặt co rút của Lưu Uyển Nhi cũng bị truyền nhiễm sao? Lưu Uyển Nhi, nếu cô không biết diễn xuất, sớm cút xéo cho tôi, trong đoàn có người có thể thay thế cô."

Nói đến đây, đạo diễn bỗng nhiên nói với Vũ Hạo: "Cô gái vừa rồi đối diễn với cậu là ai, nói cô ấy thay trang phục, diễn thử cùng cậu một lần."

"Đạo diễn!" Lưu Uyển Nhi sợ hãi kêu một tiếng.

Đạo diễn không để ý tới cô ta, ông vốn không hợp với Lưu Uyển Nhi, nếu không phải người quen đề cử, ông sẽ không dùng cô.

Lúc này, An Bộ ngồi xổm ở góc tường làm nền, chợt nghe Vũ Hạo nói cho cô diễn thử, cô liền từ chối.

Vũ Hạo khó hiểu nói: "Cô học thuộc lòng lời thoại, rõ ràng là rất muốn tham gia diễn bộ phim này, bây giờ có một cơ hội tốt như vậy, sao lại từ chối?"

An Bộ lời lẽ chính đáng: "Mục tiêu của tôi là trở thành một diễn viên quần chúng xuất sắc không có danh tiếng."

Vũ Hạo: "..." Mục tiêu của cô có thể to lớn hơn một chút được không?

Khi hai người đang nói chuyện, bên kia Kỷ Tư Kỳ cãi nhau với đạo diễn.

"Đạo diễn, Lưu Uyển Nhi là nữ số hai, sao có thể nói đổi là đổi chứ?"

"Có đổi người hay không là do tôi quyết định, không cần cô nhiều lời." Đạo diễn nhịn tức giận xuống trả lời.

"Đạo diễn, Trầm tiên sinh đầu tư cho ngài bộ phim này, chủ yếu là nhìn trúng năng lực của ông, bây giờ ngài lại tùy ý làm bậy, không cảm thấy rất vô trách nhiệm hay sao?" Kỷ Tư Kỳ nói chuyện cũng không khách khí, trước mặt đạo diễn chỉ trích mạnh mẽ.

"Tôi vô trách nhiệm?" Đạo diễn vứt kịch bản trên tay xuống đất, "Để Lưu Uyển Nhi không ngừng NG là có trách nhiệm sao?"

"Diễn xuất có thể rèn luyện, đổi người khó tránh khỏi là tắc trách."

"Cô cứ như vậy, hay là tôi để vị trí đạo diễn này cho cô ngồi?" Đạo diễn mỉa mai.

Kỷ Tư Kỳ trợn mắt nhìn: "Có phải ông khăng khăng muốn đổi Lưu Uyển Nhi phải không?"

"Đổi người thì thế nào?" Thật ra, trước đó đạo diễn chỉ muốn để Lưu Uyển Nhi nhìn người khác diễn Vương Lạc Tuyết như thế nào thôi, không phải thật sự muốn đổi người. Bây giờ bị Kỷ Tư Kỳ dồn ép, tính nóng nảy cũng nổi lên.

"Được." Kỷ Tư Kỳ ngồi trên ghế, hai tay ôm ngực, cười lạnh nói, "Vậy bộ phim này cũng không cần phải quay tiếp nữa, đạo diễn, ngài tìm nhà đầu tư khác đi."

Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, cô sẽ để nhà đầu tư rút vốn.

Đạo diễn nhìn cô một cái thật sâu, không nói lời nào mà xoay người rời khỏi studio.

Ở phía xa, vẻ mặt Vũ Hạo và An Bộ sững sờ, thế nào mà trong nháy mắt lại ồn ào như vậy chứ?

Mặc dù vị đạo diễn này không phải là người có danh tiếng lâu năm, nhưng bản thân đạo diễn cũng rất có tài, nhưng một câu nói không hợp của Kỷ Tư Kỳ đã "xào" người ta như vậy, không khỏi cũng quá trẻ con. An Bộ thật sự không tưởng tượng được, lấy tính cách và nhân phẩm của Kỷ Tư Kỳ, rốt cuộc làm thế nào mà có được địa vị như ngày hôm nay chứ?

Vũ Hạo thầm than một tiếng, nói với An Bộ: "Xem ra bộ phim này không có cách nào quay tiếp, chúng ta đi thôi, quay về khách sạn, việc giải quyết hậu quả giao cho những người khác xử lý là được."

E hmmm... An Bộ vuốt sợi tóc rủ xuống trước ngực, ánh mắt hơi chớp chớp.

Không có cách nào quay tiếp sao?

Vậy thì chưa chắc.