Thị Tẩm Mỹ Lang

5.29/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: uyuhakuso Vương gia hôm nay.... nô bộ năm xưa. Long Khiếu Thiên liếc mắt nhìn xuống người thư sinh ở phía dưới cũng dáng vẻ của năm xưa gương mặt anh tuấn. " Ngươi hãy nghe kỹ cho ta, kể từ ngà …
Xem Thêm

Chương 27
Nhìn gần cặp con ngươi trong suốt Long Khiếu Thiên không thể lẩn tránh cũng không cách nào giấu diếm nữa,” Hai chân ngươi đã bị gãy,đại phu nói ngươi sau này….. đã không thể đi lại.”

” Chân của ta bị phế phải không?” Ninh Đan Hi như bị tuyên án tử hình sắc mặt trắng bệch,trong mắt còn sót lại một chút tia sáng đang nhanh chóng biến mất thẳng đến ảm đạm,y trừng to đôi mắt vô thần nước mắt lăn xuống,y đột nhiên cười to “Ngươi rốt cục phá hủy được ta!”

“Đừng cười,Đan Hi,đừng như vậy!” Long Khiếu Thiên vừa đau lòng vừa thương tiếc,hắn nhịn không được ôm chặt y.

” Ngươi không phải rất vui vẻ sao? Long Khiếu Thiên,ngươi biến ta thành bộ dạng phế nhân,ngươi rốt cuộc trả được thù có đúng không?”

“Không…. ta….”Long Khiếu Thiên nói không được,hắn thậm chí không thể tự bào chữa,mỗi lời mắng sắc bén của Ninh Đan Hi đều đăm sâu vào trong lòng hắn.

“Vào mất ngày trước ta vẫn mang theo một tia hy vọng cuối cùng,không ngừng thuyết phục đây chẳng qua chỉ một cơn ác mộng,ta ngày nào cũng hy vọng ngươi sớm tỉnh lại khôi phục Thần Hằng ôn nhu thâm tình trước kia,cho dù bị ngươi lăng nhục ta vẫn như cũ ôm một tia hy vọng không thực tế,khát vọng mở mắt ra có thể nhìn được Thần Hằng trở lại bên người ta,nhưng hiện giờ đều bị dập nát,ta sớm nên hiểu Thần Hằng đã chết,ở trước mặt ta ngươi là thập tứ Vương gia cao cao tại thượng,là hắn tự tay phế đi nữa người dưới của ta!”

“Đừng nói như vậy,tất cả có thể trở lại như cũ,ta sẽ chăm sóc nữa đời sau của ngươi đền bù tất cả cho ngươi,ngươi muốn ta khôi phục Thần Hằng trước kia cũng không sao,chỉ cần ngươi nguyện ý…..”

” Ta không cần đồng tình của ngươi! Cũng không cần ngươi đền bù! Ngươi cho rằng nói như vậy có thể đền bù tất cả tổn thương của ta sao?” Ninh Đan Hi thình lình kích động,buồn bực lâu ngày một hơi bộc phát,y dùng lực đập ngực hắn,nước mắt không ngừng chảy xuống mắng hắn:” Ta hận ngươi, ta hận ngươi,trả lại hai chân khỏe mạnh cho ta! Trả lại cho ta!”

“Đan Hi,tỉnh táo lại.” Long Khiếu Thiên ôm chặt lấy người y,cảm thấy sợ hãi trước nay chưa có,sợ y sẽ vĩnh viễn rời khỏi hắn.

“Ngươi gϊếŧ ta đi!Bộ dáng ta hiện tại còn mặt mũi nào sống sót? Ngươi nuôi một phế nhân như ta cũng không được,mau gϊếŧ ta!”

Long Khiếu Thiên không biết nên làm sao trấn an y,hắn chỉ có thể đè thân thể y xuống giường để tránh y tự làm tổn thương mình.Nếu thời gian có thể quay trở lại,hắn thà rằng không xảy ra chuyện đêm đó.

” Buông,ta không muốn ngươi đυ.ng ta…..” Ninh Đan Hi khàn cả giọng la hét,hai tay không ngừng đánh thân thể hắn,tựa như phát tiết nổi hận trong lòng.

Long Khiếu Thiên bắt lấy hai tay vùng vẫy của hắn,”Đừng kích động,cẩn thận vết thương của ngươi.” Hắn cho tới bây giờ không nghĩ bản thân tổn thương y sâu như vậy,càng không nghĩ tới y luôn miệng hận hắn làm cho hắn biết khó chịu thế nào.

“Buông tay, buông tay, ta không cần ngươi giả bộ tốt bụng!” Ninh Đan Hi vẫn không ngừng gào thét chống đẩy,không quan tâm vết thương trên người đang hé miệng vô cùng đau đớn,thẳng đến dùng hết sức lực ngất đi mới thôi……

Ninh Đan Hi nghĩ bản thân sẽ không tỉnh lại nhưng y đúng vẫn tỉnh,mở mắt chỉ thấy Long Khiếu Thiên ngồi

bên giường,trong tay bưng một bát thuốc.

“Đan Hi,tới giờ uống thuốc rồi.”Long Khiếu Thiên nhỏ nhẹ dụ dỗ,trong lúc Ninh Đan Hi hôn mê hắn một bước cũng không rời đi,sợ hắn vừa rời đi người trước mắt sẽ biến mất không thấy.

Ninh Đan Hi không có phản ứng,chỉ ngơ ngác trừng mắt xuất thần.

Long Khiếu Thiên dùng thìa múc,sau khi thổi nguội mới đưa đến trước miệng y,” Uống thuốc này,nếu sợ đắng ta sẽ đem đồ ngọt cho ngươi ăn?”

Ninh Đan Hi ngậm chặc miệng,không chịu uống,vẻ mặt buồn bã như đã chết,ánh mắt ảm đạm thê lương làm người ta đau lòng.

Long Khiếu Thiên trước kia không nói hai lời trực tiếp mạnh mẽ đút vào trong miệng y,hiện tại hắn không dám dùng sức mạnh,chỉ đành cúi người dùng lời dịu dàng khuyên bảo,xem hắn như vật làm bằng thủy tinh chỉ đυ.ng nhẹ thôi cũng vỡ nát.”Ngươi không uống thuốc vết thương sẽ không lành,đến,mau mở miệng.”

Ninh Đan Hi cuối cùng chịu nhìn vào hắn,nhưng ánh mắt lãnh đạm mà xa cách hắn chưa từng thấy qua,” Vương gia,ngài cần gì uổng phí tâm cơ đưa thuốc cho một người tàn phế như ta?Còn tự mình đút thuốc,chẳng phải rất muốn ta chết sao?”

” Đừng nói như vậy được không?” Long Khiếu Thiên trong lòng đau xót,” Đừng gọi ta Vương gia,gọi ta Khiếu Thiên,ngươi thích gọi ta Thần Hằng cũng được.” Hắn đã muốn không muốn tra cứu ân oán tình cừu,là Ninh Đan Hi phụ hắn cũng được,phản bội hắn cũng được,hắn đều có thể bỏ qua chuyện cũ,chỉ cầu y không hận hắn,đừng kháng cự hắn ngàn dặm.

Ninh Đan Hi phất tay một cái,đẩy ra chiếc bát trước mặt,toàn bộ nước thuốc đổ đầy trên mặt đất,nước thuốc nóng bỏng vải đi khắp nơi,không chỉ dính áo bào hắn, ngay cả y phục Long Khiếu Thiên cũng bị liên lụy.

Ninh Đan Hi cho rằng hắn phát hỏa như bình thường,giận đến giơ tay đánh y,như vậy cũng tốt,dù sao y cũng không muốn sống với thân thể tàn phế,nhắm chặt hai mắt chờ đợi hắn trách tội.

” Ngươi có phỏng không?” Long Khiếu Thiên sắc mặt không thay đổi lau vết bẩn trên người y,không những không có một chút dấu hiệu tức giận,ngược lại quan tâm xem kỹ thân thể y có bị phỏng không.

Giọng nói dịu dàng,ánh mắt nhu tình quan tâm săn sóc,khiến cho Ninh Đan Hi trong nháy mắt nhớ lại lúc Thần Hằng ở bên cạnh hắn.

“Ta đến phòng bếp sai người nấu thêm một chén,ngươi ở tại đây chờ ta trở lại.”

Long Khiếu Thiên xoay người thu dọn tàn cục trên mặt đất,sải bước đi ra ngoài,Như Hương cùng bọn thị nữ canh giữ ở ngoài cửa nghe thấy bên trong có tiếng chén vỡ cũng không dám tự tiện đi vào,chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn chủ tử bình thường uy nghiêm không dám đến gần nhưng hôm nay toàn bộ mất hết,ủ rũ rời khỏi phòng.

Chờ bóng người hắn biến mất ngoài cửa,Ninh Đan Hi giương mắt to nhìn vào khoảng không,quan sát đồ vỡ trên mặt đất ngẩn người,hắn đột nhiên nhìn thấy có vật gì đó từ ngoài cửa sổ rơi vào lóe lên ánh sáng,hắn liền đưa tay nhặt lên,trong nháy mắt nắm lấy,hắn cảm thấy vật cứng sắc bén đâm vào ngón tay.

Chất lỏng ấm áp chảy ra,hắn nhíu chặt lông mày nhìn lên,thì ra một mảnh bát sứ may mắn chưa bị Long Khiếu Thiên đem đi,mùi máu trên ngón tay xông vào mũi hắn,hắn không cảm thấy đau đớn,thần kinh đã sớm chết lặng nhìn vết thương sưng phù.

Thêm Bình Luận