Thị Tẩm Mỹ Lang

5.29/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: uyuhakuso Vương gia hôm nay.... nô bộ năm xưa. Long Khiếu Thiên liếc mắt nhìn xuống người thư sinh ở phía dưới cũng dáng vẻ của năm xưa gương mặt anh tuấn. " Ngươi hãy nghe kỹ cho ta, kể từ ngà …
Xem Thêm

Chương 21
Long Khiếu Thiên giống như con báo siết chặt tay y còn tay kia dùng sức đảo qua mặt bàn,đem toàn bộ món ăn trên đó rơi xuống,sau đó đè hắn xuống trên bàn.” Ta ngay tại nơi này muốn ngươi,để dạy cho ngươi biết ngươi là ai!”

Sống lưng Ninh Đan Hi cảm thấy đau đớn,y ngửa đầu nhìn long Khiếu Thiên khuôn mặt tràn ngập tức giận giống như muốn xé nát mình,cả người không khỏi sợ run.” Không,đừng ở chỗ này!”

Hắn điên rồi sao? Lại muốn làm trước mặt các người trong đình?

“Buồn cười,ta thích làm ở đâu thì làm!”Long Khiếu Thiên cười hung ác rất nhanh kéo y phục trên người y” Là ngươi không tốt,chọc ta tức giận!”

“Không…. Không….” Ninh Đan Hi mặt trắng bệch cố gắng muốn chạy trốn nhưng Long Khiếu Thiên không lưu tình phất tay đánh lên mặt y.” Ngươi không phải đã nói bản thân là nô ɭệ bán thân à? Vậy thì tốt nhất nên hiểu bổn phận hầu hạ chủ tử đi!”

Ninh Đan Hi bị đánh cho đầu váng mắt hoa,trong khoảng thời gian ngắn phân không rõ thiên nam địa bắc,ánh mắt như đυ.ng phải mây mù mơ hồ không rõ.

Long Khiếu Thiên giật xuống đai lưng trói chặt hai tay của hắn,khiến cho hắn không thể lộn xộn,sau đó tách ra hai chân hắn vòng sang người mình tuyên cáo nói:” Tất cả các người đều nhìn cẩn thận cho ta,xem ta làm sao thượng tiện nhân này!”

Như bị nọc độc đâm vào người,lập tức kéo suy nghĩ của Ninh Đan Hi từ xa xôi quay trở về hiện tại tuấn nhan trước mắt chợt biến thành gương mặt ác ma”Không, ngài không thể đối với ta như vậy.”

Mọi người ở đây đã sớm sợ tới mức câm như hến,không biết làm sao,nhưng Vương gia đã ra lệnh bọn họ đành phải nín thở đứng ngoài quan sát,không ai dám can đảm đi đến ngăn cản chuyện tốt của Vương gia cứu y thoát khỏi ma chưởng.

“Ta đương nhiên có thể!” Long Khiếu Thiên ánh mắt như lửa ngang tàng thiêu đốt gương mặt mĩ thiếu niên làm người ta chú ý,giọng nói tà ác như ma âm truyền đến tận xương cốt,”Ta muốn bọn họ biết ta là chủ tử của ngươi,ta muốn bọn họ đều nhìn thấy ngươi uyển chuyển cong người đón nhận ta!”

“Dừng tay,mau dừng tay!” Ninh Đan Hi nét mặt thê lương hô,trên gương mặt tích đầy nước mắt nhục nhã,y dùng hết lực giãy dụa nhưng bàn tay to có lực của Long Khiếu Thiên dễ dàng ngăn chặn hai chân giẫy đạp loạn xạ,tay kia đưa vào giữa hai chân hắn,cầm vật tượng trương phái nam đang rụt rè,đầu ngón tay khıêυ khí©h đỉnh trơn mịn trong lòng bàn tay.

Từng trận sung sướиɠ thoải mái từ dưới thân vọt tới,Ninh Đan Hi vội kháng cự du͙© vọиɠ,không muốn khuất phục bị tìиɧ ɖu͙© khống chế lại càng không muốn bày ra tư thế xấu hổ dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người,nhưng đã bị giam cầm y chỉ có thể vô lực vặn vẹo giống con thú khổ sổ vùng vẫy.

” Có phải rất thoải mái hay không? Nhìn người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp,ngươi nên vui vẻ có thể độc chiếm ân sủng của ta mới đúng!”Long Khiếu Thiên vừa vuốt ve hạ thân của hắn,vừa cúi đầu phủ lên đôi môi Ninh Đan Hi đã mất

đi huyết sắc.

Ninh Đan Hi toàn thân xấu hổ run rẩy,dưới tình thế cấp bách hắn dùng sức cắn lên chiếc lưỡi đang tham lam tiến vào,thành công buộc hắn rút lui khỏi.

” Ngươi dám cắn ta!” Long Khiếu Thiên dùng cổ tay áo lau đi máu chảy khỏi khóe miệng,con ngươi sắc bén ngưng tụ gió lốc nguy hiểm,hắn siết chặt cằm dưới, khiến cho y không thể khép kín,” Ta sẽ bắt ngươi trả giá thật nhiều!” Môi hắn lần nữa rơi xuống,giày xéo cánh môi xinh đẹp ướŧ áŧ mang theo trừng phạt gặm cắn môi y,cướp đoạt hơi thở của y,vơ vét mùi thơm trong khoang miệng,nướt bọt mang theo mùi rỉ sắt khuếch tán khắp nơi.

Ninh Đan Hi bị buộc thừa nhận nụ hôn cuồng phong bạo vũ,khí lực chống cự dần dần đánh mất,bóng tối tuyệt vọng bao phủ xuống,y biết bằng sức bản thân

không thể ngăn cản Long Khiếu Thiên tàn sát bừa bãi,thân thể xịu lơ y chỉ có thể để mặt hắn muốn làm gì thì làm.

“Mùi vị môi ngươi thật ngon,so với danh kỹ đệ nhất kinh thành còn tuyệt hơn!” Long Khiếu Thiên rời khỏi đôi môi bị hắn cắn máu tươi đầm đìa,hắn vươn lưỡi liếʍ vết máu,” Ngươi thực sự có thiên phú thị tẩm,nhất định là trời sinh biết được cách lấy lòng nam nhân.”

” Ta không phải như ngươi nói!” Nghe hắn nói mình da^ʍ tiện không chịu nổi, Ninh Đan Hi khó nén nhục nhã kích động lên tiếng phản bác.

“Còn nói không phải? Nhìn bộ vị ngươi xem đã cứng rắn còn chảy ra nước!”Long Khiếu Thiên siết chặt phát nam của Ninh Đan Hi giơ lên cao,giống như muốn chứng minh cho hắn thấy,ngón tay dính chất lỏng từ đỉnh chảy ra bày ra trước mặt hắn.

Ninh Đan Hi quay đầu sang chỗ khác,cự tuyệt nhìn ánh mắt sỉ nhục của hắn.

“Không cho nhìn sang nơi khác!” Long Khiếu Thiên kéo lấy tóc y,buộc y ngẩng đầu nhìn phái nam lộ ra

phía dưới háng.” Ta muốn ngươi mở to hai mắt nhìn rõ ngươi phóng đãng cỡ nào,bị ta đυ.ng liền có cảm giác.”

Ninh Đan Hi trơ mắt nhìn ngón tay ướt đẫm của Long Khiếu Thiên cấm vào trong hắn,trên mặt tràn đầy xấu hổ và giận dữ biểu tình muốn chết.

” Thật chặc,rõ ràng đã làm nhiều lần còn chặc thế!” Long Khiếu Thiên lớn tiếng nói ra lời tục tĩu giống như muốn nói cho toàn bộ người nghe,ngón tay ra vào khe hẹp mới đầu khô khốc trắc trở khó đi,nhưng hắn mang theo chất lỏng tiến vào dần dần trơn thuận,mỗi lần rút ra đều mang theo tiếng nước hưng phấn.

Ninh Đan Hi cơ hồ muốn cắt đứt môi,hết sức nhẫn nại chịu đựng ngón tay hắn xâm nhập nhưng mặc dù hắn kiếm chế nào phản ứng bản năng sinh lý vẫn khiến cho hơi thở y rối loạn,eo thỉnh thoảng rung rung.

” Đây không phải có phản ứng sao?” Nhìn dáng người hắn xin đẹp say lòng người,Long Khiếu Thiên chuyển động khóe môi,ngón tay đưa đẩy càng thêm mãnh liệt khıêυ khí©h du͙© vọиɠ trong người y.

Ninh Đan Hi nước mắt như sợi dây trân châu bị cắt đứt đua nhau rơi xuống nhưng nhiều hơn là nhịn kɧoáı ©ảʍ ào ạt đến mà rơi lệ,thân thể bị Long Khiếu Thiên lật tới lật lui thiêu đốt dục hỏa,trong lòng hắn cảm thấy khổ sở,xấu hổ phiền não,sỉ nhục cùng du͙© vọиɠ đan vào thành dày vò tra tấn y.

Long Khiếu Thiên ngón tay lang bạt tìm được nơi nhạy cảm,liền đâm trúng mục tiêu,kịch liệt kí©h thí©ɧ khiến Ninh Đan Hi toàn thân như cuồng phong quét ngang lay động lá khô không ngừng rơi lả tả,trong đầu lóe lên một luồn sáng trắng,dòng nước cuồng liệt mạnh mẽ nháy mắt tăng vọt,mắt thấy hắn sắp phá phát tiết ra ngoài, nhưng Long Khiếu Thiên đột nhiên rút ngón tay ra khỏi người hắn,còn tàn nhẫn dùng sơi tơ buộc chặt đỉnh sung mãn.

Chốt mở kɧoáı ©ảʍ đột nhiên rơi vào bế tắc,muốn phóng ra lại không thể như ý nguyện con ngươi khổ sở ngấn đầy nước,giống như ngã xuống đáy cốc càng thêm khó chịu.

“Hiện tại đến phiên ta!” Long Khiếu Thiên ánh mắt tràn ngập du͙© vọиɠ trắng trợn,hắn cởϊ qυầи lót, ộ ra giao long nóng bỏng thật lớn,đưa đến.” Nhanh dùng miệng ngươi hầu hạ ta,bắt nó hầu hạ đến ta hài lòng ta mới cho ngươi thoải mái!”

Ninh Đan Hi ánh mắt hoảng sợ trừng mắt nhìn hung khí to lớn,y nhắm chặt không chịu thỏa hiệp.

Long Khiếu Thiên không cho hắn cơ hội cự tuyệt,đưa tay nắm mũi hắn thừa dịp hắn không thể không há mồm hít thở,đem cứng rắn thô to nhét vào trong miệng hắn

Thêm Bình Luận