Chương 19
Hắn còn chú ý từ ngày Ninh Đan Hi đồng ý đến vương phủ thị tẩm tới nay chưa từng thấy qua hắn tươi cười,nhưng thân thể càng ngày càng gầy,sắc mặt càng ngày càng tiều tụy.
Mỗi lần y đi vào trong phòng hắn,trên mặt giống như đang đeo một lớp mặt nạ,nhìn không ra hỉ nộ ái ố,chỉ thẩn thờ thoát y nằm trên giường đón nhận hắn sủng hạnh,cứ như bị bắt làm theo lệnh.
Luồng gió lạnh vội vả thổi qua l*иg ngực Long Khiếu Thiên nhanh chóng thổi tắt tình cảm vốn vui vẻ sung sướиɠ,hắn rõ ràng đã thành công có được thân thể y, đánh tan ý chí y,trở thành chủ nhân của y,nhưng mỗi đêm ôm thân thể nghe theo của Ninh Đan Hi hắn lại càng ngày càng cảm thấy thất bại,càng ngày càng cảm thấy buồn bực,hắn muốn nhìn y lộ ra nụ cười,muốn nhìn trong mắt hắn dấy lên nhiệt tình,như năm đó y gạt Ninh lão gia lén đến phòng gặp gỡ hắn,cười xuất hiện hai lúm đồng tiền cùng với ánh mắt hàm chứa mối tình thầm kín.
Hắn không biết làm thế nào để y chịu mở miệng cười,cũng không biết làm sao vượt qua khốn cảnh này,hắn chỉ cảm thấy Ninh Đan Hi cách hắn càng ngày càng xa, mặc dù ngày ngày đêm đêm da thịt cận kề,mặc dù hắn chỉ cần giơ tay là đυ.ng phải nhưng giữa bọn họ có một bức tường vô hình ngăn cách,hắn không thể vượt qua cũng vô pháp tới gần trái tim đã đóng chặt của y.
Nhìn người tựa trong ngực hắn chợt cảm thấy khổ sở không thôi tựa như đang nhìn một con diều không cẩn thận bị ngọn gió mạnh thổi đi,hắn tuy rằng cố gắng nắm được dây thừng lại bất lực chỉ có thể trơ mắt nhìn con diều càng bay càng xa.
Đêm nay trải qua một trận kịch liệt,Ninh Đan Hi bởi vì ban ngày phải
trông coi cửa hàng,chạng vạng vừa phải đến đây hầu hạ hắn,xong việc lại vội vàng chạy về phủ,liên tục nhiều ngày bôn ba qua lại tích lũy quá nhiều mệt nhọc rốt cục thể lực chống đỡ không nổi,làm không được một nửa đã mê man ngủ đi.
Long Khiếu Thiên đưa tay vuốt mái tóc đen như ô của Ninh Đan Hi,xoa lên gương mặt mệt mỏi tựa hồ bị tra tấn đến gầy gò tùy thời sẽ biến mất,hắn chỉ cảm thấy nát tim nát phổi nhất thời không đành lòng nhìn.
Hắn cẩn thận ngắm gương mặt khi ngủ của y,chỉ thấy y nhíu lông mày,trên trán chảy ra mồ hôi lạnh,đôi môi hơi nhếch không ngừng nói lời vô nghĩa,làm như ngay cả trong mơ cũng ngủ không yên,mấy ngày nay hắn thường thừa dịp y ngủ mê man lén lén nhìn y.
Hắn không phải đã làm quá mức chứ? Mỗi đêm đều ở trên giường một lần lại một lần muốn y,đã bị du͙© vọиɠ sai khiến mà xem nhẹ thân thể y,cũng khó trách y không chịu nổi,nhưng y tại sao không xin hắn ngưng lại? Nếu y chịu cầu xin hắn cũng sẽ không biết tiết chế đòi hỏi y đến trình độ không còn sức.
Long Khiếu Thiên khó kìm lòng nổi cúi xuống hôn lên mi tâm nhíu lại của y,sau lại rơi xuống cánh môi nửa mở quên cả đóng lại,hy vọng có thể hôn tới tất cả khổ sở của y,đuổi đi ác mộng xâm nhập.
Đột nhiên Ninh Đan Hi bị đánh thức,y mở to mắt nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Long Khiếu Thiên dán sát vào,toàn thân nhất thời như chống đỡ dây cung đã kéo căng.
Long Khiếu Thiên giống như tặc đang trộm đồ nữa chừng bị người bắt gặp,cả người cứng đờ bàn tay vương ra vội rụt trở về,” Ngươi đã tỉnh! Ta còn
tưởng ta làm ngươi thoải mái đến ngất đi.” Hắn đúng lúc bày ra thái độ nhàn nhã thành công che giấu bản thân lúng túng.
Ninh Đan Hi rũ xuống mi mắt,rất nhanh khôi phục vẻ mặt hờ hững,hắn xốc lên chăn bông chủ động triển lộ thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
” Ngươi làm gì vậy?” Long Khiếu Thiên hoảng hốt.
” Vương gia không phải đã muốn sao? Vừa rồi ta không cẩn thận nữa đường bất tỉnh,không cách nào làm cho người tận hứng,đây sơ suất của ta,giờ ta sẽ đem hết toàn lực phối hợp Vương gia không bất tỉnh nữa.”
Long Khiếu Thiên sắc mặt đột nhiên thay đổi,”Ta không phải ……” Hắn lập tức im miệng,hắn làm sao có thể
thừa nhận hắn lo lắng thân thể y quá mức mệt mỏi mới nhịn không được hôn trộm y,nhìn y xem hắn như hôn quân hoang da^ʍ vô đạo hắn không khỏi bực mình,giống như có thừ gì nghẹn ngay cổ họng muốn nuốt
cũng không được muốn phun cũng không xong.
Hắn quay sang nơi khác,không nhìn thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mê người của y,tức giận nói:” Không cần,ta hiện tại không có hăng hái.”
” Nếu Vương gia không có nhu cầu có thể để ta cáo lui hay không?”
Long Khiếu Thiên nghĩ không ra lý do giữ hắn ở lại, đành phải nói:” Ta sai người đánh xe ngựa đưa ngươi trở về.”
” Cảm tạ ý tốt của Vương gia,xe ngựa vương phủ quá mức chú ý,không hợp lễ,ta tự biết thân phận thấp kém,không có tư cách ngồi xe đó,cho nên xin để ta về một mình” Ninh Đan Hi đứng dậy mặc vào y phục,chỉ chốc lát thời gian đã mặc xong.” Cáo từ!”.Nói xong hắn cũng không quay đầu lại rời đi.
Bóng lưng không chút lưu luyến của y khiến Long Khiếu Thiên lòng thoáng chốc trầm đến đáy cốc,tại sao y ủy khuất nhượng bộ ngược lại làm hắn cảm thấy tâm trạng xuống thấp? Trời biết hắn có bao nhiêu chân thành mong y có thể ở bên cạnh lâu một chút,cho dù giả bộ cũng được,nhưng y tại sao không cho hắn một chút thời gian? Trời biết hắn có bao nhiêu toàn tâm hy vọng y có thể cười cho hắn nhìn,cho dù hư tình giả ý cũng được nhưng tại sao y hà tiện không cho hắn một nụ cười, ngay cả làm bộ cũng không được.
Bị vội vàng lo âu thúc giục,hắn nhịn không được phủ thêm áo bào đuổi theo lặng lẽ theo phía sau Ninh Đan Hi,một đường theo y đến khi hồi phủ,ánh mắt nhìn chằm chằm vào y để lộ khát khao tình cảm giống như muốn chạy đến ôm chặt thân thể mỏng manh không cho y rời đi,nhưng chỉ có thể xa xa nhìn không dám đến gần.
Hắn núp ngay tại một góc thần không biết quỷ không hay nhìn hắn đi đến trước cửa Ninh phủ ôm lấy đứa bé đang chờ hắn trở về,nhìn thê tử hắn đang đi đến lấy áo choàng trong tay hắn trên mặt lộ ra biểu tình quan tâm.
Đứa bẻ ở trong ngực Ninh Đan Hi không biết đang nói gì làm Ninh Đan Hi cười ha ha,một đôi con ngươi thật dài cong thành hình bán nguyệt dần hiện ra tia sáng rực rỡ,khóe môi nở rộ nụ cười như Dạ Lai Hương đẹp động lòng người,đó chính là nụ cười hắn khát vọng một thời gian dài,nhưng hôm nay y không còn cười với hắn nữa chỉ có thê nhi hắn mới quyền độc hưởng.
Long Khiếu Thiên hồn bay phách lạc trở lại vương phủ,hắn nhốt mình tại trong phòng,đánh một quyền thật mạnh lên mặt tường lạnh như băng,ngay cả chảy máu hắn cũng không phát giác.
Rốt cuộc phải dùng phương pháp gì mới làm Ninh Đan Hi thoải mái tươi cười?
Tối hôm sau,khi Ninh Đan Hi lại lần nữa đi vào vương phủ liền bị thị vệ đưa đến hậu hoa viên,nói là Vương gia căn dặn y đến chỗ đó gặp hắn.
Ninh Đan Hi trong lòng lo âu đi theo đuôi thị vệ,khó thể đoán trong hồ lô Long Khiếu Thiên bán thuốc gì,tại sao thay đổi địa điểm? Hay hắn muốn dùng cách khác hành hạ mình?
Một bước đi vào hậu hoa viên,Ninh Đan Hi kinh ngạc phát hiện bốn phía trang trí đẹp đẽ,các nhánh cây treo đầy đèn l*иg đủ loại hoa văn,ngọn đèn rực rỡ chiếu sáng một mảnh trong hoa viên giống như vô số bảo thạch lay động giữa trăm hoa đua nở.