Đầu những năm 1980, lúc đó chưa có đèn điện sáng như ngày nay.
Nhà nào cũng sử dụng bóng đèn kiểu cũ. Nó hình tròn, bên trong có một sợi dây vonfram. Nó cũng phát ra ánh sáng màu vàng.
Dưới ánh sáng này, làn da trắng như tuyết của em bé nổi bật lên.
Con ma bị chặt đầu của Điện Thanh Phong nói:
”Thật ra nếu muốn lũ bẩn thỉu đó không tìm đến tiểu hài tử này nữa, chỉ có một biện pháp là thay da đổi thịt của đứa bé!"
"Đóng lại hoàn toàn con đường thông linh của đứa bé!"
"Nhưng điều này cũng sẽ cắt đứt con đường tu luyện sau này của đứa trẻ này."
Lão Lý vốn không quan tâm đến vấn đề tu luyện. Trong lòng ông , sức mạnh của nhân dân lao động là vô hạn, mọi tà linh và quái vật đều phải tránh xa, cần gì tu luyện!
Lão Lý chỉ quan tâm việc thay da này có nguy hiểm không.
Lung Bà liếc sang nhìn biểu hiện của ông cũng liền hiểu ý Lão Lý, mà nói:
“Việc thay da có một số nguy hiểm nhất định, nhưng suy cho cùng vẫn tốt hơn là hàng ngày phải lo lắng việc thằng bé bị lũ súc sinh đó canh me đoạt xác ăn hồn!”.
“Hơn nữa, chúng ta không thể đảm bảo rằng Tuyết Thi sẽ đến giúp đỡ lần nữa.”
"Dù sao ít cũng phải mất hai năm, thời gian không hề ngắn!"
Lão Lý nghe Lung Bà nói rất đúng nên cũng không chần chừ nữa:
"Thay da, nên thay da của ai?"
”Tôi nói trước nhé, chúng ta không thể làm bất cứ điều gì có hại đến các sinh linh khác đâu đấy!"
Con ma bị chặt đầu nhìn có vẻ đáng sợ nhưng thực ra rất nhân hậu, hắn nghe vậy cũng lên tiếng.
“Lão Lý đừng lo lắng, chúng ta đều tu hành chính đạo, chú ý tích lũy công đức.”
“Ta sẽ không làm điều gì có hại cho sinh linh đâu.”
Hắn còn muốn nói thêm nhưng bị Tam Hỏa vẻ mặt buồn bã cắt ngang:
”Ông…ngài Ma, ngài có thể đừng tựa đầu vào ngực tôi được không? Tôi có hơi sợ..."
Bầu không khí vốn buồn tẻ đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều sau khi Tam Hỏa làm trò như vậy.
Thanh Phong: …
Con ma bị chặt đầu của Điện Thanh Phong không còn cách nào khác là phải vác đầu của mình bay đến chỗ Lung Bà.
"Thật đáng tiếc! Muốn thay đổi da của đứa trẻ cũng không dễ dàng."
"Da bình thường không có tác dụng, ít nhất cần phải có thần thức lâu ngàn năm trong đó mới được."
“Nhưng ai lại sẵn lòng lột da của mình ra và đưa cho người khác chứ?”
Phải không?
Ở thời phong kiến
ở nước ta, hình phạt dã man nhất là lột da và rút ruột.
Có thể thấy việc “lột
xác” đối với sinh vật sống đau đớn đến nhường nào.
Lung Bà cứ đờ người lẩm bẩm một mình:
”Hm, chúng ta có thể tìm thấy bộ da này ở đâu chứ?"
"Chúng ta không đủ khả năng để tìm loại da như vậy!"
Bát Gia lúc này cảm thấy những gì bản thân vừa làm thật vô nghĩa, có gì đó rất hèn khi lâm trận lại bỏ trốn. Bát Gia cảm thấy bây giờ nên đóng góp gì đó cũng là điều đương nhiên.
"Da của linh hồn Đạo Gia có thần thức ngàn năm là đủ? Không có yêu cầu cụ thể nào về loại da nào, phải không?"
Quỷ bị của Điện Thanh Phong gật đầu: “Chỉ cần loại da của người thuộc nhóm tu luyện Đạo Gia ngàn năm, không có yêu cầu gì khác.”
Bát Gia nghe vậy miễn cưỡng lắc người và cuộn mình lại:
"Vậy thì tốt, chuyện này giao cho ta, ta hiện tại có thể tìm được!"
Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của mọi người, Thường Bát Gia có chút tức giận:
”Các người đang nhìn gì vậy? Bộ các ngươi không tin ta à?"
“Ta không dám nói những thứ ta không làm được đâu, mặc dù ta rất tệ nhưng tổ tiên họ Thường của ta đã để lại rất nhiều tàn sản đó!”
Mọi người nghe xong đều sáng mắt:
Đúng a, tại sao bạn lại quên mất việc rắn lột da chứ!
Hơn nữa, người ta nói, gia tộc Mã Tiên Thường Gia có lịch sử lâu đời, việc sở hữu những bộ da rắn mấy ngàn năm tuổi cũng không có gì là lạ.
Trạng thái cao nhất khi tu hành của rắn là hóa rồng và phi thăng. Quá trình này trải qua nhiều giai đoạn và ở mỗi giai đoạn, lớp da ban đầu cần phải bong ra, thay da đổi thịt.
Sau năm trăm năm tu luyện, con rắn biến thành Giao. Giao thường được tìm thấy ở dưới nước và có kích thước lớn hơn rắn rất nhiều. Thêm năm trăm năm tu luyện nữa, Giao Long sẽ hóa Chân Long (Rồng). Lúc này, thân nó có màu sắc sặc sỡ như tấm gấm, bốn chân mọc ra.
Giao muốn đi xa hơn thì phải ngự thủy vượt ra biển. Đây cũng là nguyên nhân gây ra nhiều trận lũ lụt. Người Trung Quốc cổ đại gọi quá trình này là Vòi Rồng.
Sau khi Giao xuống biển, phải mất 500 năm hoặc một nghìn năm mới hóa thành Chân Long, lúc đó người ta mới thật sự gọi là Rồng.
Về phần Sừng Long, Ứng Long, Kim Long năm móng trong tương lai, bọn họ chỉ là những tồn tại trong truyền thuyết, chưa ai từng nhìn thấy.
Ngay Bát Gia và Thường Gia Xuất Mã của hắn cũng không có hồ sơ liên quan đến những trạng thái trên.
Các hình thức kể trên mỗi lần thăng tiến đều phải trải qua nhiều gian khổ khác nhau.
Sẽ thật tuyệt vời nếu một trong 100.000 con rắn có 10 con thành công có thể biến thành rồng. Nhưng đó là điều không thể.
Rắn đã tu luyện đến trình độ rồng sẽ chiếm ưu thế và sự tôn sùng hoàn toàn. Chỉ cần họ không làm điều gì khiến con người và Thần tiên tức giận thì họ có thể sống tự do lâu dài và được tôn sùng.
Sau khi sự nghi ngờ được giải quyết, Bát Gia đã không để chậm trễ thời gian mà bắt tay vào việc
Một cơn gió có màu đen được tạo ra và thổi về phía những ngọn núi.
Thông thường, người đứng đầu Thường Tiên Gia phải được thông báo xin phép về việc sử dụng di vật của tổ tiên. Nhưng Bát Gia biết địa vị của mình trong gia phả rất thấp, nói gì cũng có thể không có tác dụng.
Thay vì bị từ chối, thà gϊếŧ trước rồi báo sau. Hơn nữa, những bộ da này đã bị bỏ ở đó rất lâu mà không có ai nhắc đến hay thậm chí canh giữ chúng. Chúng lẽ ra không phải là những thứ quan trọng.
Nghĩ vậy, Bát Gia đã lấy mảnh da cũ nhất mang về nhà Lung Bà. Ngay cả Bát Gia cũng biết bộ da này không hề đơn giản.
Nó được tổ tiên của Thường Gia để lại trước khi ông biến thành rồng cách đây hàng nghìn năm.
Nói cách khác đây chính là da rồng!