Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thi Sinh Tử, Quỷ Khiêng Quan

Chương 16: Tùng Châm Và Huyết Hắc Cẩu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 16: Tùng Châm và Máu Chó Mực (Cành thông và máu chó đen)

Đây là tiểu sơn thôn trên dưới trăm năm đến nay, lần đầu tiên phát sinh án mạng.

Trong lúc nhất thời cũng khiến lòng người bàng hoàng. Đến vây xem, thôn dân nghị luận ầm ĩ, cái gì cũng nói. Nhưng có một dạng ý nghĩ mười phần đều nhất trí:

Triệu Đồng Chí đến từ thị trấn không phải là bị người gϊếŧ, nhất định là mấy thứ bẩn thỉu làm hại!

Thứ nhất là trong thôn liền kề mấy trăm nhân khẩu, mọi người hiểu rõ về nhau. Đều không có gϊếŧ người động cơ.

Thứ hai là Triệu Đồng Chí kiểu chết quá quỷ dị.

“Lung bà bà, trong thôn nhất định đã xuất hiện mấy thứ bẩn thỉu, lão nhân gia bà mau đến xem a!”

“Đúng vậy a đúng vậy a, cần bọn tôi làm cái gì bà liền có thể phân phó.”

“Mấy thứ bẩn thỉu chưa trừ diệt, trong thôn đều không thể yên ổn!”

Cảm xúc kích động nhất là Điền Lão Tứ. Sắc mặt ông với người nhà đều trắng bệch, toàn thân run rẩy.

Ông tiến đến giữ chặt tay áo Lung Bà năn nỉ:

“Lung Bà, bất luận như thế nào bà cũng phải đại phát từ bi nghĩ một chút biện pháp giúp chúng tôi!”

“Nếu không tôi và người nhà này, coi như đều không có đường sống!”

Lời nói này, rõ ràng là trong lời nói có hàm ý.

Đáng tiếc lúc đó tất cả mọi người không nghe ra mánh khóe.

Nhưng Lung Bà lại có thể nhận ra, biết có chuyện không ổn.

Lần này trong quan tài bò ra thứ bẩn thỉu, lại còn là cái loại hung sát lợi hại.

Chẳng những Xuất Mã tiên gia, ngay cả Tùng Lão cũng không cho bà xen vào việc của người khác.

Có thể nhìn lại, trong thôn mình, bà sinh sống hơn nửa đời người, làm sao cũng không thể trơ mắt nhìn xem mọi người, bị mấy thứ bẩn thỉu hại được.

Lung bà nhớ tới tiên gia viết chữ, trong lòng lại là thở dài một tiếng:

“Ba thước đất, quan tài sắt,

Hắc thủy ra, 300 mạng người!”

Đặc biệt hơn, tính toàn bộ người thôn cũng liền hơn 300 nhân khẩu.

Kiểu nói này, chắc chắn con ma đó là muốn gϊếŧ chết tất cả mọi người mới có thể hả dạ!

Lung bà khẽ cắn môi quyết định:

Coi như lần này dù có liều mạng, bà cũng phải diệt trừ cái tai hoạ này!

“Từ nay trở đi, tất cả mọi người qua tám giờ tối, đều không được đi ra ngoài!”

“Nhất là......nhất là người trai trẻ, đàn ông cường tráng!”

“Trương gia, nhà các người là trưởng thôn,có thể kết nối với tất cả mọi người, gọi họ chốc nữa tới nhà của tôi lấy tàn hương.”

“Đem tàn hương dùng cái túi vải nhỏ bọc lại, mang ở trên người.”

Những người nhà họ Trương đều vội vàng gật đầu:

“Bà yên tâm, chúng ta đi ngay.”

“Còn cần chúng ta làm gì nữa không? Bà cứ nói đi, chúng ta sẽ làm”

Tất cả thôn dân đứng đó đều gật đầu biểu thị:

“Đúng vậy a, Lung Bà cứ việc lên tiếng chỉ điểm, chúng tôi tất cả mọi người nghe theo!”

Lung Bà lúc này cũng sẽ không khách khí, lập tức phân phó nói:

“Đem tất cả chó mực, gà trống đi gϊếŧ lấy máu, đem máu vẩy vào nhà mình trước phòng sau phòng.”

“Nhà ai không có chó mực, gà trống, thì đi đến những nhà có để ở tạm.”

“Lúc này nhất định mọi người phải giúp đỡ cho nhau, cũng không thể chỉ lo nhà mình!”

Thôn dân nghe vậy liên tục gật đầu:

“Lung Bà yên tâm đi,chúng tôi sẽ không có người ích kỷ đâu.”

Thế là trong vòng nửa ngày, trong thôn tất cả gà trống cùng chó mực đều bị gϊếŧ.

Xong xuôi, mọi người đến xếp hàng ở nhà Lung Bà để xin tàn hương, lúc này Lung Bà mới ý thức tới một vấn đề nghiêm trọng:

Nhiều người như vậy, căn bản là không đủ tàn hương cho tất cả mọi người.

Lung Bà có cảm giác thời gian càng lúc càng gấp đến sứt đầu mẻ trán rồi, đột nhiên bà nhìn thấy trong sân còn cây tùng nữa, bà như lóe lên một suy nghĩ táo bạo.

Lung Bà vội vàng mang lên cống phẩm, còn gọi những người trong thôn đến đứng đầy sân, nam, nữ, già, trẻ đều quỳ xuống đất dập đầu.

“Tùng Lão từ bi, xin hãy cứu lấy chúng tôi!”

Sau nửa ngày, một trận gió thổi qua cành tùng, phát ra một tiếng giống như tiếng của một người lớn tuổi thở dài.

Lung Bà thấy vậy liền vui mừng quá đỗi, vội vàng phân phó.

“Ai không có tàn hương, thì đi theo Tam Hỏa nhà tôi lên Đông Sơn tìm Tùng Lão.”

“Đem theo cây vải đỏ nữa!”

“Mỗi người nhổ một nhánh thông trở về, về sau đều mang theo trong người.”

“Nhớ kỹ một người chỉ có thể nhổ một nhánh.”

“Nhổ xong thì phải thành tâm thành ý dập đầu với Tùng Lão, sau đó đem vải đỏ đầu cột vào trên nhánh cây.”

“Quá trình này một bước đều không thể thiếu ,nhớ chưa !?”

Việc liên quan tính mạng mình, các thôn dân gật đầu trả lời:

“Lung Bà yên tâm, chúng tôi đều đã nhớ kỹ!”

Các thôn dân lúc này đều bận rộn, mà lúc này ở đồn công an cũng cử cảnh sát xuống, họ đang đi xe đạp, chạy tới trong thôn.

Dẫn đội là Chu Lợi Dân sở trường.

Ông là quân nhân xuất ngũ, tại đồn công an công tác đã nhiều năm.

Cùng đi với ông, còn có một người họ Triệu, cán bộ của Hương Trấn.

Ở địa phương này, cả trộm còn rất ít, nói gì là án mạng. Lần này xảy ra chuyện cũng là một chuyện lớn rồi.

Thăm dò qua hiện trường, lại đi đến thăm khám tình hình quanh cái giếng, Chu đồn trưởng chau mày.

Một chút manh mối đều không có, thậm chí không có đánh đấu vết tích!

Cứ như là Tiểu Triệu bỗng nhiên đang đi thì chết ngay ở chỗ này.

Trước khi chết còn làm qua một việc khó nói!

“Đây có phải là lúc sống đã gặp quỷ rồi không? ”

Lão Lý do dự thật lâu, cuối cùng vẫn chọn đi ra, ông từ trong đám đông bước ra.

Dù sao thì mấy chuyện thần thần quỷ quỷ , cũng không phải người bình thường có thể giải quyết.

Ông thực sự lo lắng cứ như vậy sẽ có thêm một mạng người .

Điền Trí Cương vội vàng mở miệng giới thiệu:

“Chu đồn trưởng, vị này là người có tiếng nói nhất thôn, Lý Đại Gia.”

“Trong thôn chuyện lớn chuyện nhỏ, đều là ông ấy làm chủ!”

Chu đồn trưởng tiến lên một bước, nhiệt tình cùng Lão Lý nắm tay:

“Lão tiên sinh, tôi họ Chu, ông gọi tôi Tiểu Chu là được.”

Lão Lý cũng không khách khí, huống chi với tuổi của mình dù ông xưng hô đối phương là Tiểu Chu, cũng không có gì sai cả.



“Đồng chí Tiểu Chu, tôi thể nói chuyện riêng với chú một lúc không?”

“Được chứ!” đang lo vì không biết bắt đầu từ đâu, Tiểu Chu đồn trưởng lập tức gật đầu.

“ Vậy hai chúng ta đi trong phòng đàm luận.”
« Chương TrướcChương Tiếp »