Mặt trời dần lặn, trong thôn mọi người đều kết thúc một ngày bận rộn.Ăn tối xong, Vương Tam bế Hoa Cửu Nạn đi ra ngoài. Không quên quay đầu vào nhà lên tiếng:
“Mẹ, con dẫn Tiểu Cửu đến nhà Điền Lão Tứ xem TV”.
“Bọn con phải đi sớm để tìm chỗ tốt hihi."
Lung Bà vừa trả lời vừa dọn bát đĩa:
“Được rồi, hai đứa nhớ về sớm nhé."
“Còn nữa, đang đi đừng đùa giỡn, kẻo ngã."
Lung Bà cũng bất lực với đứa con của mình, lớn rồi nhưng hễ cứ ra đường với Hoa Cửu Nạn là hai đứa lại giỡn nhí nhố rồi lại ngã, lần nào về cũng bị thương.
Con trai của Điền Lão Tứ làm việc ở thị trấn nên là gia đình ông giàu có nhất làng.
Nhà ông có chiếc TV đen trắng duy nhất ở làng Cửu Đạo Châu. Mười bảy inch, thương hiệu Panda.
Điền Lão Tứ thích khoe khoang nên để được nhiều người nịnh nọt ông đã chuyển TV ra sân.
Vợ của Lão Tứ và con gái Mỹ Lan cũng nhiệt tình chào đón, họ rót cho mỗi người một cốc nước nóng.
Sau khi người trong thôn đến nơi, mỗi người chọn cho mình chỗ ngồi tốt nhất, để xem TV, khung cảnh giống như một buổi chiếu phim ngoài trời . Vì hơn nửa thôn đến xem mà.
Do ở vùng núi tín hiệu không tốt nên chỉ dò và bật được hai hoặc ba kênh.
Nhưng trong thời đại thiếu thiết bị điện tử để giải trí này, đó cũng là một niềm vui hiếm có.
Hoa Cửu Nạn ngoan ngoãn ngồi trong lòng Vương Tam, chờ tin tức kết thúc. Một đứa trẻ xem tin tức cũng bởi vì không có chương trình TV nào để xem cho đến 8 giờ.
Tất cả mọi người đều đang chờ xem một bộ phim, nếu nhớ không lầm thì bộ phim truyền hình đó có tên là "Khát vọng".
"Chú ba ơi, cháu lại nhìn thấy chị gái đó rồi."
Hoa Cửu Nạn vừa nói vừa mυ"ŧ ngón tay.
Vương Tam có chút không vui:
"Thằng nhóc này, sao cứ nói nhảm thế, định dọa chết chú ba mới chịu à? Chị gái đó từ đâu đến vậy?"
“Là người nằm lên người chú hôm qua.”
"Nhưng hôm nay chị ấy đã thay quần áo màu đỏ rồi."
Vương Tam đã bị sốc sau khi nghe điều này:
"Mẹ kiếp! Đứa nhỏ nghịch ngợm này, mày lại dọa chú ba nữa à?!"
"Cô ấy đâu? Tại sao chú ba không thấy cô ấy?"
Lúc này Hoa Cửu Nạn còn quá nhỏ, cậu căn bản là không có trong đầu khái niệm ma quỷ.
Hoa Cửu Nạn duỗi ngón tay út mũm mĩm ra và chỉ vào Điền Lão Tứ:
“Chị ấy ở đó!”
"Nhìn kìa, chị ấy vẫn đang cười với chú ba đó!"
Vương Tam vội vàng cẩn thận nhìn chằm chằm Điền Lão Tứ, nhưng lại không nhìn thấy nữ nhân áo đỏ nào cả.
Hành vi của anh ta đã bị những thanh niên khác trong thôn phát hiện và chế giễu. Họ tưởng Vương Tam đang nhìn Mỹ Lan.
"Anh Vương, anh đã có vợ rồi mà còn nhìn chằm chằm Mỹ Lan như vậy"
“Cẩn thận, chị dâu mà biết được sẽ đánh anh một trận đấy!”
Vương Tam không có để ý đến, tâm trạng anh lúc này rất lộn xộn nên đứng dậy ôm Tiểu Cửu Nạn đi về nhà.
“Đừng nói bậy!”
"Tôi về trước đây, các cậu ở lại thong thả xem TV nhé!"
Các chàng trai tưởng Vương Tam xấu hổ nên phá lên cười.
Sau khi trở về nhà, Vương Tam kể lại chuyện vừa xảy ra cho Lung Bà.
Lung Bà nghe xong cũng cau mày khi nghe điều này.
"Tiểu Cửu, con không phải đứa trẻ hay nói dối, con thật sự nhìn thấy trên lưng Điền Lão Tứ có người sao?"
Hoa Cửu Nạn có chút lo lắng khi thấy Lung Bà vậy mà lại không tin mình.
"Tiểu Cửu không hề nói dối, chị áo đỏ đó mặt tái nhợt, luôn nhìn chú ba!"
"Khi chú ba đưa con về, chị gái áo đỏ luôn đi theo con."
“Nhưng chị ấy đã bỏ đi, khi con và chú ba về đến cửa rồi!"
Vương Tam gần như đã khóc sau khi nghe điều này:
"Mẹ, xem ra nữ quỷ có thù oán, hình…hình như cô ấy hận con do con đã liên tục xì hơi, có khi nào do con đánh rắm nên gϊếŧ chết cô ấy hay sao đấy!"
”Huhu con sẽ không ăn đậu nành chiên nữa!"
Lung Bà chán không muốn nói đến người con trai này, càng không có tâm trạng để ý đến cậu con trai ngây thơ của mình nên lập tức lấy sợi dây trói hồn và con dao liễu dài ba tấc ra ngoài.
“Bà già này sẽ không thể để cho những thứ dơ bẩn đó làm hại người dưới mắt ta đây đâu!"
Tuy nhiên, khi đến nơi, điều kỳ lạ là khi Lung Bà nhìn thấy Điền Lão Tứ thì bà vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.
Tuy vậy Lung Bà vẫn kiên nhẫn hỏi thăm, Điền Lão Tứ mới nói mấy ngày nay từ lúc ông hết bệnh thì lúc nào cũng buồn ngủ, đôi khi ngủ cứ như không thể tỉnh lại.
Lung Bà đến tận cửa hai lần liên tiếp khiến hai vợ chồng Điền Lão Tứ vô cùng hoảng sợ.
Đặc biệt là Điền Lão Tứ, ánh mắt lảng tránh, hiển nhiên là đang suy nghĩ điều gì đó.
Vợ chồng Điền Lão Tứ nắm chặt tay Lung Bà:
“Dì Vương, trong nhà của chúng ta có cái gì bẩn sao?"
Lung Bà không chắc chắn lắm nên chỉ có thể đưa ra những lời an ủi.
“Thím đừng sợ, tôi chỉ tùy ý hỏi thôi."
"Hơn nữa, chúng ta sống rất gần nhau. Nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ cần hét lên và tôi sẽ nghe thấy."
Trên thực tế, Lung Bà cảm thấy không yên tâm nên đã để con dao gỗ nhỏ của mình ở nhà Điền Lão Tứ.
Sau khi bà rời đi, con dao gỗ nhỏ được Điền Lão Tứ treo trên cửa cũng đột nhiên nứt ra.
Vẫn còn dấu vết của thứ nước đen hôi thối rỉ ra từ đó.
Sáng sớm hôm sau, Lung Bà đang suy nghĩ điều gì đó nên đã ôm Hoa Cửu Nạn vào xem cái giếng cạn.
"Tiểu Cửu, con nhìn lại xem đáy giếng có người hay không."
Hoa Cửu Nạn nói với giọng khàn khàn:
"Chị ơi, chị có ở nhà không? Bà nội và em đến chơi với chị."
Lung Bà đột nhiên dở khóc dở cười.
Khi một đứa trẻ la hét như vậy, ngay cả ma quỷ cũng sẽ sợ hãi bỏ chạy.
“Con à, bà nội không bảo con phải hét lên đâu, bà chỉ muốn con nhìn xem thôi.”
Hoa Cửu Nạn gật đầu, cúi xuống miệng giếng nhìn:
"Bà nội, hình như chị gái đứa không có ở nhà."
Lung Bà nhìn bất lực, lấy ra vài đồng xu cũ ném xuống giếng khô.
“Nếu không ở nhà thì quên đi. Đi thôi, bà nội sẽ đưa con về nhà và chuẩn bị đồ ăn ngon cho con."
Tiền xưa có thể xua đuổi tà ma nhưng không phải là loại “tiền có thể xua đuổi tà ma” như người ta hiểu bây giờ. ( Là cái vụ cúng tiền nhờ thầy cúng đó.)
Đó là bởi vì đồng xu ngày xưa sử dụng nhiều, sẽ được chuyển từ người này sang những người khác, gây ảnh hưởng rất nhiều đến khí tức thường ở đồng xu là năng lượng dương.
Ma là năng lượng âm nên rất sợ hãi dương. Vì vậy, tiền đồng thời xưa có tác dụng xua đuổi tà ma. Đồng xu càng cũ thì càng có tác dụng xua đuổi tà ma tốt hơn.
Đây là lý do tại sao các đạo sĩ sử dụng kiếm đồng xu để xua đuổi ma quỷ.