- 🏠 Home
- Linh Dị
- Kinh Dị
- Thi Sinh Tử, Quỷ Khiêng Quan
- Chương 1: Lễ Cô Hồn, Ma Gõ Cửa
Thi Sinh Tử, Quỷ Khiêng Quan
Chương 1: Lễ Cô Hồn, Ma Gõ Cửa
Nhiều điều kỳ lạ và đáng sợ luôn xảy ra ở những nơi cổ xưa và xa xôi. Và những điều này đã xảy ra ngay bên cạnh một chàng trai tên Hoa Cửu Nạn. Đương nhiên Hoa Cửu Nạn là một trường hợp siêu đặc biệt, siêu bí ẩn ví dụ như anh ta là con trai của một cái xác!
Làng Cửu Đạo Châu nằm ở phần sâu nhất của dãy núi Ngoan Thạch .Ở đây lạnh cóng quanh năm đều có gió và tuyết bao phủ.
Vào những năm 1980, dân làng ở Cửu Đạo Châu gần như sống biệt lập với thế giới bên ngoài.
Ở đây có Lung Bà và Chú Lý là hai người có địa vị gần như cao nhất, họ là những người đưa ra quyết định cuối cùng về mọi việc trong làng.
Lung Bà là nữ đệ tử xuất sắc nhất của Xuất Mã. Ở đất nước tên “Bắc” này từ xa xưa đã có câu “Nam Mao Sơn, Bắc Xuất Mã”.
Nam Mao dùng để chỉ các đạo sĩ của Mao Sơn; còn Bắc Mã ám chỉ những vị tiểu đạo tiên đến từ phương bắc.
Các đệ tử chính thống của Xuất Mã đạo gia đều thờ “Tứ Lương, Bát Trụ” của mười hai vị tiên trong nhà của mình.
Tứ Lương ở đây ám chỉ: Hồ (cáo), Hoàng (chồn), Thường (rắn) và Thanh Phong.
Thanh Phong là loại ác quỷ mà lúc sống độc ác chết bất đắc kỳ tử
Tuy nhiên lúc bấy giờ lại Bắc Quốc, lại có một gia tiên được phong chức được gọi là Bạch Gia nên Long Bà đã thờ “Ngũ Tiên, Bát Trụ”
Cái gọi là bát trụ mang ý nghĩa đại diện cho tám sảnh: Táo, Khán, xuyến, Hộ, Thông Thiên, Quy Địa, Quan Ải và Tham Binh
Lung Bà tên thời con gái là Chương, tên đầy đủ là Vương Chương. Chỉ vì một vị trong gia tộc ngũ tiên đi theo bảo vệ là một con rắn, và rắn còn được gọi là rồng nhỏ nên mọi người đều gọi cô ấy là Lung Bà (đồng âm với Rồng).
Chồng của bà không may mất sớm, hai trong số ba người con trai của bà cũng chết yểu vì tai nạn.
Chỉ còn có đứa con trai thứ ba ở bên Lung Bà. Dân làng dù lớn hay nhỏ đều gọi anh là Vương Tam hay còn gọi là Tam Hỏa.
Hôm nay là ngày rằm tháng bảy âm lịch, ngày thuần âm. Vì vậy, khi màn đêm buông xuống, Lung Bà yêu cầu Tam Hỏa đóng cửa rào lại, hôm nay bà muốn nghỉ ngơi sớm.
Vì bà hiểu được hôm nay là ngày cửa địa ngục sẽ mở, bách quỷ hiện hữu. Suy cho cùng, con người và ma quỷ vốn không thể nào chung đường, người sống càng phải biết điều tránh né nếu không may hai bên va chạm với nhau thì sẽ không có lợi cho con người, đặc biệt hôm nay lại là rằm tháng bảy.
Nhưng bà chưa kịp nằm xuống thì đột nhiên có tiếng gõ cửa trong sân. Âm thanh đó rất to và buồn tẻ, nghe giống như một vật va chạm hơn là một tiếng gõ cửa.
Tam Hỏa rất bất mãn, mặc chiếc áo bông chắp vá khắp nơi đi ra mở cửa,miệng liên tục cằn nhằn chửi bới:
“Được rồi! Được rồi! Đừng gõ cửa! Bộ sắp chết đến nơi hay sao mà cứ đập cửa như kêu cứu vậy hả?”
Cửa sân mở ra, một luồng gió lạnh thổi vào.Người ngoài cửa giống như một khúc gỗ nghiêng, bỗng một tiếng rầm, người ngoài cửa vô lực mà ngã xuống sân. Chỉ còn lại một thân người nằm trên lớp tuyết dày.
"Ôi mẹ ơi! Tôi đùa thôi mà!"
Tam Hỏa hốt hoảng vội kéo vị khách đó ra khỏi tuyết rồi quay đầu hét vọng vào nhà:
"Mẹ, ra ngoài nhìn xem!"
Trên thực tế, từ lúc Tam Hỏa mở cửa thì Lung Bà như phát giác ra được gì đó mà đã vô cùng sửng sốt.
Bà vội chạy đến căn phòng bên cạnh, nơi khói hương nghi ngút dành riêng cho tiên gia, vội tìm sợi dây trói yêu mà nắm lấy sợi dây rồi chạy ra ngoài.
Sợi dây trói yêu này vốn không phải là loại thần binh lợi khí trong thần thoại hay truyền thuyết gì, nó vốn dĩ chỉ là thứ mà các đệ tử của Chu Mã đã dệt ra bằng cành liễu, tóc của người dệt, những đồng tiền cổ (đồng xu thời xưa), v.v…Sau đó trộn dầu thông với tàn hương và ngâm trong ba năm. Sau ba năm, có thể lấy ra, rửa sạch và đặt dưới Tòa Tiên gia để cung phụng.
Sợi dây này dài sáu thước sáu tấc, hoàn toàn màu đen, có tác dụng trừ tà ma, xua đuổi tà ma. Lung Bà vừa chạy vừa nghĩ lên trong lòng:
Ma gõ cửa trong ngày thuần âm chính là mang lại điều xui xẻo!
Cùng lúc đó, chú Lý sống ở nhà bên cạnh nghe thấy tiếng động cũng liền chạy tới. Ông ấy là người mới chuyển đến làng cách đây ba năm. Đặc biệt là sau khi dân làng biết chú Lý là một cựu chiến binh đã đánh bại quân Nhật, tất cả mọi người trong làng đều rất kính trọng chú.
Hai người lớn tuổi bắt đầu dùng một tấm kính ghim xuống mặt tuyết lập tức hình ảnh phản chiếu của người phụ nữ mà Tam Hỏa đang kéo lê dần hiện ra, đó là một người phụ nữ có khuôn mặt tái nhợt.Cô ấy dường như bị đóng băng vậy, vì lúc này toàn bộ cơ thể cô ấy đều cứng ngắc rồi. Đến nỗi Tam Hỏa khó khăn lắm mới đỡ cô đứng lên được lúc này chỉ có thể giữ vai người phụ nữ để cô không bị ngã thôi.
Ở trạng thái này, bụng bầu của người phụ nữ này càng lộ rõ. Rõ ràng đó là một phụ nữ đang mang thai và hình như sắp sinh con. Lung Bà nhìn người phụ nữ rồi quát lớn bằng giọng nghiêm nghị:
"Bát gia của Thường Tiên gia đang ngồi trong nhà, ta khuyên ngươi nên rời đi càng sớm càng tốt!"
Người phụ nữ vặn cổ như một cái máy, phát ra tiếng cọt kẹt yếu ớt. Đôi mắt cô xám xịt, mỗi lời cô nói đều như tiếng cọ xát từ cổ họng. Nó nghe giống như âm thanh từ một cỗ máy bị rỉ sét.
"Làm ơn… làm ơn…”
"Cứu…cứu…bụng..ta, con…con ta!"
Tam Hỏa rất lo lắng, không nghĩ nhiều hay thấy có gì kỳ quái, ngược lại rất nhiệt tình lên tiếng:
“Cô đang tìm người đỡ đẻ sao? Mẹ ta chỉ có thể trừ tà, không thể đỡ đẻ đâu. Cô muốn đỡ đẻ nhất định phải đi tìm Trương gia thê tử, trưởng thôn phu nhân, bà ấy mới có thể đỡ đẻ."
Nhưng mà trông bộ dạng thê thảm của người phụ nữ, Tam Hỏa cũng nhận ra mà lại lên tiếng:
"Ồ, quên đi. Thật khó để đi khi bộ dạng của cô trông tàn tạ như thế này. Thôi được rồi tôi sẽ đi tìm bà đỡ giúp cô."
Lung Bà thấy con trai đã chưa gì đã vội vã đi ra ngoài thật khiến bà phải vội vàng lên tiếng ngăn cản:
“Tam Hỏa mau dừng lại, cô ta chết rồi!"
Tam Hỏa nghe vậy giật mình, vội chạy nhanh ra sau lưng của Long Bà để núp:
“Đêm khuya rồi mẹ ơi, mẹ đừng làm con sợ!”
Chú Lý cau mày tiến lên một bước đến đứng cùng Tam Hỏa.
“Lung Bà, bà có chắc cô ta đã chết không?!"
Lung Bà nghe hỏi liền thận trọng nhìn lại người phụ nữ một lần nữa rồi nhẹ nhàng đáp:
“Ta không điếc cũng không mù, càng không lầm! Hai người nhìn kỹ một chút nhé, cô ta nãy giờ không thở chút nào cả!"
Chú Lý cũng nheo mắt cố gắng nhìn kỹ lại, Tam Hỏa vội hỏi:
”Phải không chú?”
Ba người đứng trên tuyết, hít thở từng hơi nhẹ nhàng, cố quan sát người phụ nữ trước mặt.
Về phần người phụ nữ đối diện, không những không có hơi nước thoát ra từ miệng, mà ngay cả tuyết trên mặt cũng không có dấu hiệu tan ngược lại còn đóng cứng trên gương mặt!
Sau khi nghe những lời Lung Bà nói, người phụ nữ kia bỗng trở nên cáu kỉnh. Một đôi mắt trợn ngược lên một cách tuyệt vọng, chỉ còn lại lòng trắng trong mắt. Cô lê chân đi về phía ba người đối diện. Cổ họng phát ra từng tiếng nói thê lương:
"Ta không chết, ta thật sự không chết! Xin hãy nhanh chóng cứu lấy đứa bé trong bụng ta! "
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Kinh Dị
- Thi Sinh Tử, Quỷ Khiêng Quan
- Chương 1: Lễ Cô Hồn, Ma Gõ Cửa