Đây là lần đầu tiên, Tiểu Hi nằm trong lòng mẹ mà ngủ, nó hạnh phúc đến nỗi, ngay cả đang nằm mơ cũng cười lên.
Và đây cũng là lần đầu tiên, Hạ Thất Thất cảm nhận được cảm giác hạnh phúc của người làm mẹ, nếu như con của cô ấy không chết, cô ấy chắc chắn sẽ giống như bây giờ vậy, cùng con ăn cơm, cùng con chơi, kể truyện trước khi ngủ, sau đó mỉm cười mà nhìn nó đi vào giấc ngủ.
Có lẽ do quá xúc động, và cũng có lẽ do nghĩ đến rất nhiều rất nhiều, Hạ Thất Thất chỉ cảm thấy trong đầu mình như ngựa thần lước gió tung mây, làm sao cũng không thể ngủ được.
Bỗng nhiên, cô ấy nghe được tiếng cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn ngủ lờ mờ, và Hạ Thất Thất lại đang ôm Tiểu Hi, lưng hướng ra cửa mà ngủ, nên trong lúc này đây, cô ấy cảm thấy vô cùng bối rối.
Không lẽ là ba của Tiểu Hi đã trở về?
Đã hai ba giờ sáng rồi, giờ này mới về thật là quá đáng.
Đang do sự không biết có nên ngồi dậy không, nhưng tiếng bước chân nhẹ nhàng ấy đã đi đến đầu giường và tiến đến gần phía cô ấy.
Hạ Thất Thất theo phản ứng bản năng mà nhắm mắt lại, mặc kệ, cứ giả ngủ thôi, nếu không thì ngượng chết, nhưng chắc có lẽ ba của Tiểu Hi cũng biết rằng cô ấy là nhϊếp ảnh gia? Tuy là vẫn chưa gặp mặt nhau, nhưng chuyện cô ấy đến đây để chụp ảnh cha con, có lẽ anh ấy cũng biết rất rõ? Chắc là sẽ không nghĩ cô ấy là kẻ trộm cắp hay là gì đâu?
Đang trong tình trạng hồi hộp, bỗng nhiên, trên mặt cô ấy xuất hiện một bàn tay, bàn tay đó đã nhẹ nhàng vuốt ve trên đôi má cô ấy.
“...”Hạ Thất Thất rung sợ, anh ấy, anh ấy, anh ấy, tại sao lại sờ mặt cô ấy?! Không lẽ ba của Tiểu Hi, là một kẻ dâʍ đãиɠ?!
Trong lúc này, các ngón tay, lại từ từ di chuyển, xuống đôi môi của cô ấy, nhẹ nhàng vuốt đi vuốt lại trên đôi môi cô ấy.
Có một cảm giác quái dị khiến cho toàn thân Hạ Thất Thất sởn gai ốc.
Cuối cùng cô ấy cũng không chịu nổi, liền mở mắt ra, và cô ấy đã nhìn thấy gì, trước mắt là một người đang khom mình xuống, khuôn mặt được phóng to ra trước mắt cô ấy, tại sao lại quen thuộc như vậy, tại sao lại khiến cô ấy căm phẫn như vậy!
Ngón tay của Sở Thế Kiết, bỗng cứng đơ ra trên khóe môi cô ấy, anh ấy không sao ngờ đến, đã hai ba giờ sáng, lúc mọi người đang chìm trong giấc ngủ, mà Hạ Thất Thất vẫn còn chưa ngủ.
Thực ra ngày hôm nay, anh ấy luôn trốn trong phòng sách, thông qua hệ thống camera đã cố tình lắp đặt, anh ấy đã xem được tất cả những hoạt động giữaTiểu Hi và Hạ Thất Thất, đây là lần đầu tiên Tiểu Hi cười vui vẻ nhất, nụ cười rực rỡ đó, khiến cho Sở Thế Kiệt suýt chút nữa đã quên đi, Tiểu Hi là một đứa trẻ mắc bệnh tự kỉ nhẹ.
Anh ấy vô cùng cảm động nhưng lại không thiếu phần áy náy trong lòng, nếu như năm xưa, anh ấy đã không phạm sai lầm, thì cảnh tượng tươi đẹp trong lúc này, có lẽ đã xuất hiện vào ba năm trước rồi.
Cuối cùng anh ấy đã không nhịn được, muốn lại gần nhìn Hạ Thất Thất kỹ hơn, cho dù là chạm nhẹ lên khuôn mặt cô ấy, anh ấy cũng hài lòng.
Nhưng trớ trêu thay, anh ấy đã bị phát hiện.
Gương mặt ông chủ, trong lúc này, cứng đờ ra như bị tiêm botox quá liều vậy.
“Thất Thất...”anh ấy gọi thầm, có chút ngượng ngùng mà rút tay về, trong ánh mắt, hiện lên vẻ dè dặt và căng thăng.
Thực ra Hạ Thất Thất rất muốn chất vấn ngay tại chỗ, tại sao anh ấy lại xuất hiện ở đây, rốt cuộc tất cả những điều này là như thế nào, nhưng vì sợ đánh thức Tiểu Hi dậy, nên cô ấy đã nén cơn giận lại.
Nhẹ nhàng kéo tay của Tiểu Hi ra, Hạ Thất Thất ngồi dậy, sau đó bước xuống giường, vẻ mặt lạnh lùng mà đi ra khỏi phòng ngủ.
Dáng vẻ Sở Thế Kiệt như một học sinh đã phạm sai lầm vậy, đi theo sau Hạ Thất Thất với bóng dáng cao to mà thê lương.
“Chúng ta vào phòng sách đi.” Sở Thế Kiết đóng cửa phòng ngủ lại, sau đó ho nhẹ một tiếng, chỉ vào cửa kế bên, đồng thời nói, “hiệu ứng cách âm ở Phòng sách rất tốt, sẽ không làm ồn đến Tiểu Hi.”