“Ơ, tha thứ ư?” Hạ Thất Thất cười một cách giễu cợt, “Sở Thế Kiệt, nếu như bất kì lời xin lỗi nào, cũng đáng được tha thứ như vậy, vậy thì thế giới này, quá tươi đẹp rồi. Xin lỗi, tôi không có khoan dung độ lượng như vậy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu!”
“Thất Thất, không phải đâu, năm xưa, anh đã nói dối.” Sở Thế Kiệt đang muốn giải thích chuyện của Tiểu Hi, nhưng một phát nấm đấm, đột nhiên từ bên cạnh đánh vào mặt anh ấy, “Sở Thế Kiệt, sao anh lại đến đây nữa, Thất Thất đã nói là không muốn nhìn thấy anh, tại sao anh lại đến làm phiền cuộc sống của cô ấy nữa!”
“Phịch!” khóe miệng của Sở Thế Kiệt lập tức rướm máu bởi cú đánh đó, anh ấy từ từ xoay mặt lại, nhìn chằm chằm vào Mục Tư Vận, vẻ mặt tối tăm, “Mục Tư Vận, đây là chuyện giữa tôi và Thất Thất, anh không có tư cách xía vô, bây giờ hai người chẳng phải là vợ chồng gì cả, chuyện này, tôi đã biết hết rồi.”
Vẻ mặt Mục Tư Vận u ám, tay xiết chặt nắm đấm và trợn mắt nhìn hắn, “Cho dù tôi và Thất Thất vẫn chưa phải là vợ chồng, nhưng cô ấy đã đồng ý lấy tôi rồi!”
“Tôi sẽ không tin đâu.”
“Mặc kệ anh tin hay không, Sở Thế Kiệt, tôi sẽ không tha thứ cho anh, điều này cũng là sự thật.” Hạ Thất Thất nói một cách lạnh lùng, sau đó đi vào nhà, “Sở Thế Kiệt, anh đừng đến đây nữa, nếu không, tôi sẽ dọn nhà.”
“Thất Thất!” Sở Thế Kiệt muốn theo vào trong, nhưng lại bị Mục Tư Vận kéo lại.
“Anh buông tay!” Sở Thế Kiệt giận dữ mà trừng mắt lên, và đưa chân lên đá Mục Tư Vận.
Mục Tư Vận né ra, anh ấy biết mình không phải là đối thủ của Sở Thế Kiệt, xiết chặt nắm đấm và nói, “Sở Thế Kiệt, anh theo tôi ra đây, tôi có chuyện muốn nói với anh, là chuyện liên quan đến Thất Thất.”
Sở Thế Kiệt vốn không muốn quan tâm đến, nhưng khi vừa nghe có liên quan đến Thất Thất, thì vẫn phải đi theo Mục Tư Vận qua nhà đối diện.
Tại phòng 1202, Mục Tư Vận cũng không có ý định hỏi thăm Sở Thế Kiệt, chỉ rót ly nước trà cho anh ấy, sau đó vẻ mặt không một biểu cảm mà nói, “Sở Thế Kiệt, có phải anh tưởng rằng mình đã xin lỗi rồi, thì những tổn thương mà anh mang đến cho Thất Thất sẽ biến mất?Tôi nói cho anh nghe, mãi mãi không thể nào!”
Sở Thế Kiệt hiện lên vẻ mặt lạnh thấu xương, “Anh dựa vào cái gì mà nói không thể nào.”
“Anh có biết ba năm nay Thất Thất đã sống ra sao không?” Mục Tư Vận cười một cách lạnh lùng nói, “năm xưa khi Thất Thất tự sát, lúc tôi vừa đến, thì hơi thở của cô ấy đã rất yếu rồi, cô ấy đã nằm viện suốt một tuần, trong thời gian đó đã có 12 lần trái tim đột nhiên ngừng đập, gần như cô ấy đã ở quỷ môn quan dạo mấy vòng rồi vậy.”
“Sau khi cô ấy tỉnh dậy, thì lại không chịu ăn uống gì cả cũng không thèm giao lưu với bất cứ ai, chỉ có một việc duy nhất mà cô ấy đã làm đó chính là tự sát, cô ấy nói mình không đáng sống trên cõi đời này nữa, nói mình là người đã gϊếŧ chết đứa con của mình.”
“Tình trạng như vậy của cô ấy đã kéo dài suốt nữa năm, gần như tất cả các bác sĩ khoa tâm thần đều kêu tôi đưa cô ấy đi bệnh viện tâm thần, nhưng tôi không có, tôi đã dùng hết thời gian của mình để ở bên cô ấy, cuối cùng, qua năm thứ hai, cô ấy đã không đòi tự sát nữa, nhưng cô ấy vẫn không muốn tiếp xúc với bên ngoài, mỗi ngày cô ấy đều ở trong nhà, nhìn lên tường mà ngây người ra.”
“Sau đó, tôi lại dùng thời gian nửa năm, để thuyết phục cô ấy ra ngoài, tôi đưa cô ấy đi học nghề nhϊếp ảnh mà cô ấy thích, cô ấy mới dần dần có lại cuộc sống mới và niềm hy vọng mới.”
“Vì vậy, Sở Thế Kiệt, anh có tư cách gì mà sau ba năm trở lại nói lời xin lỗi giả tình giả nghĩa ấy, mà lại muốn Thất Thất tha thứ cho anh? Sự dày vò về tinh thần mà cô ấy phải chịu đựng, chỉ một câu xin lỗi của anh có thể bù đắp lại sao?”
Đôi mắt Sở Thế Kiệt run rẩy, sao anh ấy lại không nghĩ đến, Hạ Thất Thất trong ba năm nay, đã sống như thế này. Một câu nói đứa con đã chết của năm xưa mà anh ấy đã nói, không những đã khiến cô ấy tự sát, mà còn mắc phải bệnh tâm thần.
Anh ấy thực sự, có tư cách gì, chỉ nói một câu xin lỗi thôi, mà đã muốn cô ấy tha thứ cho mình?
Lời xin lỗi của anh ấy, so với sự dày vò mà cô ấy phải chịu đựng, thì có phần quá ngớ ngẩn, quá nực cười.
Sau một hồi, gương mặt anh ấy hiện lên vẻ ủ rủ và nói, “tôi sẽ cố hết sức, bù đắp lại cho Thất Thất.”
“Ha ha, bù đắp, anh dùng cái gì để bù đắp? Tiền bạc hay thời gian?” Mục Tư Vận giọng mỉa mai, nói, “Tổng Giám Đốc Sở à, xin anh hãy làm cho rõ, tình cảm không giống như kinh doanh, lần này hợp tác không thành công thì vẫn có cơ hội lần sau, nhưng có những vết thương, đã được hình thành, thì nó sẽ trở thành vết sẹo, và sẽ không bao giờ biến mất đâu.”
“Vả lại, anh dựa vào cái gì mà há miệng chờ sung mà đến giành Thất Thất với tôi?” Mục Tư Vận nhìn chằm chằm vào Sở Thế Kiệt, nói, “Lúc Thất Thất tự sát, thì anh lại ở bên Đóa Hoa Sen Trắng Hàn Nhã đó. Lúc Thất Thất đang bị điện kích cấp cứu để cứu lại sinh mạng, thì anh và cô Hàn Nhã đó lại diễn cảnh hôn lễ thế kỷ.”
“Sở Thế Kiệt, những sự dày vò mà Thất Thất phải chịu, đều do anh tạo ra cả, còn sự bình yên của Thất Thất đều là tôi mang đến cho cô ấy.”
“Nếu như tình yêu là sự bên nhau, như vậy người có tư cách ở bên Thất Thất và hạnh phúc suốt đời là tôi mới phải, còn anh, có tư cách gì mà ngồi đó hưởng công sức của tôi, giành lấy Thất Thất của tôi?”
Ánh mắt của Mục Tư Vận nhìn anh ấy, vô cùng sắc bén, khiến cho Sở Thế Kiệt, cảm thấy mình xấu hổ vô cùng.
Đúng vậy, anh ấy dựa vào đâu khi mà đã mang đến vô số sự tổn thương cho Thất Thất, và cho đến khi cô ấy có thể sống một cuộc sống bình yên, thì lại đột nhiên xuất hiện nói một câu xin lỗi, là có thể ngây thơ đến nỗi nghĩ rằng cô ấy sẽ chấp nhận lại anh ấy sao?
Anh ấy dựa vào cái gì?
Anh ấy đáng sao?