Phó Tắc thay đổi sắc mặt nhanh đến nỗi khiến Chu Hân không kịp phản ứng. Trước khi ra cửa, anh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi nói:
"Nửa tiếng nữa tôi muốn thấy cô ở công ty. Trễ một phút thì bị trừ nửa tháng lương."
Nghe vậy, Chu Hân bừng tỉnh, nhớ ra mình không mang theo quần áo để thay, cô vội nói:
"Sếp Phó! Anh có thể giúp tôi chuẩn bị một bộ đồ để thay được không? Tôi không mang theo quần áo."
Trong phòng tắm chỉ còn bộ đồ dính cà phê từ hôm qua, không thể mặc lại.
Phó Tắc không thèm nhìn cô, chỉ lạnh lùng đáp: "Chu Hân, tôi không phải bảo mẫu của cô."
Nói xong, anh quay lưng bỏ đi, không có ý định giúp cô.
"Và nhớ, mật khẩu thẻ ngân hàng tôi đưa là sáu số sáu. Khi nào cô nghĩ thông, có thể tiêu số tiền trong đó bất cứ lúc nào."
Chu Hân nghiến răng, rủa thầm một tiếng: "Đồ tư bản vô lương."
Không còn lựa chọn nào khác, cô đành mặc lại bộ quần áo dính cà phê, ra ngoài mua tạm một bộ đồ mới, rồi vào nhà vệ sinh công cộng thay đồ.
Sau khi thay đồ xong, cô bắt taxi đến công ty, vừa kịp thời gian mà Phó Tắc đã giao.
Vừa ngồi vào bàn làm việc, người đồng nghiệp hôm qua tìm chuyện lại tiếp tục châm chọc:
"Ồ, thư ký Chu gấp gáp chạy từ đâu về vậy? Quần áo còn quên không tháo mác nữa kìa."
Cô ta tiến lại gần, tiện tay giật chiếc mác trên áo Chu Hân rồi nhìn một cái, cười khẩy:
"Đây là hàng chợ nào thế? Mẹ tôi còn không thèm mặc loại này. Làm thư ký riêng cho sếp Phó mà ăn mặc thế này thì mất mặt công ty quá."
"Nhưng mà... hôm qua thấy cô mặc đồ hiệu đắt tiền, sao hôm nay lại thảm thế này? Hay là bộ đồ hôm qua là do ông chủ giàu có nào đó bao nuôi cô tặng?"
Cô ta lấy tay che miệng cười, cố ý làm rõ ý mỉa mai.
Có lẽ do hôm qua Chu Hân mắc lỗi lớn, mọi người đều nghĩ rằng cô sẽ không còn ở lại lâu bên cạnh Phó Tắc, thế là những tiếng bàn tán về cô bắt đầu trở nên lớn dần.
Chu Hân cảm thấy phiền não, nhưng cô vẫn cố kiềm chế vì giáo dưỡng của mình. Tuy nhiên, cô không phải là loại người để người khác bắt nạt mà không đáp trả.
Cô liếc nhìn người đồng nghiệp châm chọc mình, không kiêng dè mà đáp trả thẳng: "Cả ngày không kiếm chuyện là miệng cô ngứa ngáy phải không?"
Đồng nghiệp không ngờ Chu Hân sẽ phản ứng mạnh mẽ như vậy, sự mỉa mai của cô ta mất tác dụng.
Mặt đỏ bừng, cô ta định bật lại thì cửa phòng tổng giám đốc mở ra.
Phó Tắc bước ra, đồng nghiệp kia vừa định mở miệng chửi rủa thì lập tức nuốt ngược lại lời nói, mặt mày căng thẳng.
Cô ta lườm Chu Hân một cái rồi nhanh chóng bước tới trước mặt Phó Tắc, giả vờ bị oan:
"Sếp Phó, anh phải làm chủ cho tôi. Tôi chỉ nhắc Chu Hân về việc ăn mặc không phù hợp, vậy mà cô ấy chửi tôi là đồ bẩn thỉu.
Công ty chúng ta luôn coi trọng hình ảnh nhân viên, đặc biệt là thư ký riêng của anh, cần phải chú ý hơn đến trang phục. Tôi nói có sai gì đâu?"
Vừa nói, cô ta vừa cố nặn ra vài giọt nước mắt, trông vô cùng đáng thương, như thể vừa bị bắt nạt ghê gớm.
Chu Hân không ngờ người này lại dám đến tố cáo ngược và bịa chuyện trước mặt Phó Tắc. Cô cảm thấy như đang đứng giữa công viên, nơi ai cũng có thể bịa chuyện và làm loạn.
Không thèm để ý đến những lời nói dối trắng trợn đó, cô im lặng, không cần giải thích. Dù Phó Tắc nghĩ gì, cô cũng không quan tâm, chỉ trở về bàn làm việc tiếp tục công việc của mình.
"Sếp Phó, anh thấy đấy, Chu Hân cứ làm lơ anh như vậy, hoàn toàn không để anh vào mắt..."
Cô đồng nghiệp vẫn không bỏ cuộc, định đổ thêm dầu vào lửa, nhưng Phó Tắc đột nhiên ngắt lời:
"Thư ký của tôi, đến lượt cô dạy dỗ sao?"