Chương 8: Cố ý nhắm vào

Một đồng nghiệp vốn không thân thiết lắm với Chu Hân ghé đầu vào phòng họp, nhìn cô một cách hời hợt rồi gọi:

“Chu Hân, sếp Phó bảo cô vào gặp.”

Dù đã làm thư ký cho Phó Tắc được bốn năm, nhưng gần đây, Chu Hân liên tục làm Phó Tắc không hài lòng. Lần này, với sai sót vừa rồi trong phòng họp, đồng nghiệp kia đoán chắc Chu Hân sẽ bị sếp Phó sa thải.

Nghe thấy tên của Phó Tắc, Chu Hân như bị chấn động, cả người khẽ run lên.

Cô siết chặt tay, lấy hết can đảm, rồi bước về phía văn phòng của Phó Tắc.

“Sếp Phó, đây là tài liệu anh yêu cầu.”

Chu Hân đặt tất cả công việc đã hoàn thành trong những ngày qua lên bàn làm việc của Phó Tắc, rồi đứng yên chờ đợi.

Phó Tắc đeo kính gọng vàng, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Góc nghiêng hoàn hảo của anh lọt vào tầm mắt Chu Hân, khiến cô không khỏi ngẩn ngơ.

Bị chính suy nghĩ của mình làm giật mình, cô cúi đầu.

Thời gian cứ trôi đi, Chu Hân đứng đó đã hơn mười phút. Đến khi cô cảm thấy mỏi lưng và định lên tiếng, Phó Tắc lại đột ngột ngắt lời cô.

“Chu Hân, tôi không biết cô đang gặp chuyện gì, nhưng công việc luôn là trách nhiệm của cô.”

Anh đặt cây bút trong tay xuống, nhẹ nhàng tháo kính ra, đôi mắt lạnh lùng quay sang nhìn cô.

“Xin lỗi, sếp Phó.”

Chu Hân không viện cớ về tai nạn của bố, cô cố gắng chịu đựng và chấp nhận mọi trách móc.

“Ra ngoài đi.”

Hai từ ngắn gọn nhưng ẩn chứa cơn giận ngầm.

Phó Tắc không thèm nhìn lên, tiếp tục tập trung vào công việc.

Chu Hân rời văn phòng, trở về chỗ ngồi, ánh mắt đượm buồn.

Nhìn thấy cô từ phòng sếp bước ra với dáng vẻ thẫn thờ, vài đồng nghiệp xung quanh bắt đầu bàn tán.

“Thư ký Chu, hôm nay cô mặc váy đẹp ghê nhỉ, lại còn đồ hiệu nữa, thật khiến mọi người kinh ngạc đấy!”

“Chắc là bạn trai cô mua cho phải không? Anh ấy cưng chiều cô quá mà~”

Nghe vậy, một đồng nghiệp khác tiến lại gần, cầm tách cà phê, miệng cười khẩy.

Vừa nãy, cô ta đã nghe lỏm được chút động tĩnh từ văn phòng Phó Tắc. Nhìn vẻ mặt của Chu Hân, cô ta đoán chắc là vừa bị sếp mắng té tát.

“Mặc đẹp mà không có năng lực thì cũng bị mắng thôi, đúng không, Chu Hân?”

Chu Hân không đáp lại những lời bàn tán vô nghĩa.

Từ trước đến nay, cô luôn tập trung vào công việc của mình, không giao tiếp quá nhiều với đồng nghiệp, ngoại trừ một hai người, các mối quan hệ khác đều khá nhạt nhòa.

Giữ khoảng cách vừa phải nhưng vẫn lịch sự.

Nhưng ngay cả khi cô tỏ ra lễ độ, vẫn có vài người không ưa cô, mong đợi thấy cô gặp rắc rối.

Lần này, khi cô rơi vào giai đoạn khó khăn, họ như bắt được cơ hội, lập tức tranh thủ chế giễu cô.

“Ê, tôi đang nói chuyện với cô đấy, chẳng lẽ cô không nghe thấy à? Không có chút lịch sự nào sao?”

Cô đồng nghiệp vốn không ưa Chu Hân tức giận vì bị phớt lờ, làm bộ như tay cô ta cầm tách cà phê không vững, rồi “vô tình” hắt thẳng lên người Chu Hân.

Một mảng lớn cà phê loang lổ trên chiếc váy trắng của Chu Hân, và do lực va chạm, cô loạng choạng ngã sang một bên.

Thấy Chu Hân ngã xuống, mấy đồng nghiệp xung quanh hoảng hốt lùi lại, hoàn toàn không có ý định bước lên đỡ cô.

“Ối dào, tay tôi trượt mất rồi, xin lỗi nhé, cà phê này cho cô uống vậy.”

Nói xong, cô ta đặt nửa tách cà phê còn lại lên bàn Chu Hân.

Chu Hân ngã xuống đất, vẻ mặt lạnh lùng, không nói một lời, không chút cảm xúc mà đứng dậy từ dưới đất.

“Đợi đã.”

Cô từ tốn cầm lấy tách cà phê trên bàn, rồi bất ngờ hắt thẳng vào mặt cô đồng nghiệp.

Cô ta kinh hãi, hét lên, nước cà phê nóng hổi chảy xuống khuôn mặt và tóc cô ta, khiến cả người sững lại vì sốc. Cô ta trợn mắt nhìn Chu Hân, rồi nổi điên lên.

Đúng lúc này, vài đồng nghiệp có quan hệ không tệ với Chu Hân từ bên ngoài trở về, không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhận thấy không khí căng thẳng, vội vàng tiến đến.

Một đồng nghiệp nam, mặc cho chiếc áo sơ mi của mình bị cà phê vấy bẩn, vội ngăn cản cô đồng nghiệp kia khỏi đánh Chu Hân.

“Bình tĩnh, đừng đánh nhau, đang ở công ty đấy! Chu Hân không bao giờ làm vậy nếu không bị chọc tức trước đâu.

Mọi người nhường nhau một bước đi, đừng làm lớn chuyện, coi như chuyện nhỏ bỏ qua!”

Tuy nói vậy, nhưng rõ ràng anh ta đứng về phía Chu Hân.

Cô đồng nghiệp bị tạt cà phê giờ mới lấy lại bình tĩnh, sau đó bắt đầu la hét như điên: “Chu Hân, cô dám tạt cà phê vào tôi? Tôi sẽ không để yên đâu!”

Cô ta tức giận lao tới, nhưng Chu Hân không chút nao núng, định xắn tay áo chuẩn bị đối phó thì một giọng nói vang lên cắt ngang cuộc ẩu đả.

“Mấy người đang làm loạn gì ở công ty thế? Nếu sếp Phó thấy cảnh này, tất cả sẽ bị đuổi việc, có ai còn muốn giữ nồi cơm không?”

Đó là trợ lý của Phó Tắc đến giải vây.

Nghe đến tên Phó Tắc, cô đồng nghiệp bị tạt cà phê lập tức im bặt.

Ai trong công ty mà không biết tính khí của Phó Tắc? Anh ghét nhất là nhân viên gây rối, nếu anh biết chuyện này, không ai có thể yên ổn.

Cô ta lườm Chu Hân một cái, nhổ nước bọt, rồi bỏ đi.

Các đồng nghiệp đang hóng chuyện cũng nhanh chóng giải tán.

Sau khi trò khôi hài kết thúc, Chu Hân mệt mỏi bước vào nhà vệ sinh để lau sạch vết bẩn trên người.

Nhìn hình ảnh mình trong gương, bẩn thỉu và tả tơi, cô không thể không nghĩ lại cảnh bị Phó Tắc chất vấn trong văn phòng trước đó, càng nghĩ, cô càng cảm thấy nhục nhã.

Có câu: "Dây hay đứt ở chỗ mỏng, vận rủi chuyên tìm người số khổ", Chu Hân không hiểu tại sao mình lại rơi vào tình cảnh thảm hại như vậy.

Cô cảm thấy rõ ràng Phó Tắc đang cố ý nhắm vào cô.

Nén cơn giận trong lòng, Chu Hân bước ra khỏi nhà vệ sinh và tiến thẳng về phía văn phòng của Phó Tắc. Khi cô đẩy cửa bước vào, chỉ thấy trợ lý của anh đang dọn dẹp.

Thấy Chu Hân, trợ lý vội bỏ công việc xuống, đưa cho cô một chiếc thẻ, nói: “Cô Chu, cô đến thật đúng lúc, sếp Phó bảo tôi đưa cái này cho cô.”

“Sếp Phó đâu?”

“Xin lỗi, tôi không biết sếp Phó đi đâu, chỉ biết anh ấy dặn cô cầm thẻ phòng này đến khách sạn đợi anh ấy. Ngoài thẻ phòng, còn có một thẻ ngân hàng.”

Trợ lý nói hết những gì mình biết, lòng đầy tò mò về lý do tại sao Phó Tắc lại đưa thẻ ngân hàng và thẻ phòng cho Chu Hân.

Giữa hai người này dường như có chút tia lửa mập mờ.

Anh chỉ dám thắc mắc trong đầu, chứ không dám hỏi, vì làm trợ lý cho Phó Tắc nhiều năm, anh đã quen với việc kín tiếng.

Chu Hân cầm lấy hai chiếc thẻ rồi quay lại chỗ ngồi, nhìn chằm chằm vào chúng.

Ý nghĩa của việc Phó Tắc đưa thẻ phòng và thẻ ngân hàng đã quá rõ ràng.

Nếu hôm nay cô chấp nhận hai chiếc thẻ này, tức là cô đồng ý làʍ t̠ìиɦ nhân của anh trong ba tháng.

Làʍ t̠ìиɦ nhân trong bóng tối, cô thật sự sẵn sàng chấp nhận điều đó sao?

Chiếc thẻ ngân hàng trong tay như nóng bỏng, lòng tự trọng trong cô khiến cô muốn vứt nó đi, nhưng căn bệnh của bố lại cần tiền…

Cô đang thực sự rất cần tiền.

Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định đến khách sạn.

Có lẽ ngoài việc làʍ t̠ìиɦ nhân của Phó Tắc, cô có thể nói chuyện với anh để tìm ra cách giải quyết khác.

...

Trong phòng tổng thống của khách sạn ở tầng thượng.

Chu Hân ngồi trên giường, nhìn ánh nắng bên ngoài dần tắt, lòng cô cũng dần thắt lại.

Nhưng cho đến khi màn đêm buông xuống, Phó Tắc vẫn chưa xuất hiện.

Cô thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt. Sau khi tắm xong, cô thay áo choàng tắm và nằm xuống giường.

May mà Phó Tắc không đến, cô đã căng thẳng suốt cả buổi.

Cảm giác căng thẳng này không biết là do sợ hãi hay vì điều gì khác.

Sau căng thẳng, cô cảm thấy mệt mỏi, không thể kìm được cơn buồn ngủ, cô dụi mắt và từ từ chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã ngủ được bao lâu, cô nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng dù cố gắng, cô vẫn không thể mở mắt ra.

Rất nhanh sau đó, giường bên cạnh lún xuống một chút, một mùi thuốc lá quen thuộc phả vào mũi, trong đầu cô chợt nghĩ đến Phó Tắc.

Anh đến rồi!

Phó Tắc nhìn cô gái nhỏ đang say ngủ bên cạnh, mái tóc đen dài buông xõa, chiếc áo choàng tắm hơi hé mở, để lộ làn da trắng mịn bên trong.

Gợi cảm nhưng không tự biết.

Ánh mắt anh tối lại khi nhớ đến cảnh Chu Hân điên cuồng trên giường khi say rượu lần trước. Anh không ngờ, chỉ cần nhìn thấy cô lộ chút da thịt cũng khiến anh khó chịu.

Nếu không phải hôm nay quá mệt mỏi vì công việc, anh đã đánh thức cô dậy.

Phó Tắc thở dài, vươn tay kéo chiếc áo choàng tắm của cô lại ngay ngắn, rồi ôm cô vào lòng.

Chu Hân mơ hồ cảm thấy mình được ôm vào một vòng tay ấm áp. Cô vô thức đưa tay chạm nhẹ vào đó, lập tức nghe thấy một giọng nói trầm thấp đe dọa bên tai:

“Còn sờ nữa là tôi sẽ làm thật đấy.”

Giọng nói đó quá quen thuộc, ngay cả trong giấc ngủ, cô cũng cảm nhận được áp lực, nên ngoan ngoãn không dám cử động thêm.

Phòng trở nên tĩnh lặng, cô gái nhỏ ấm áp và thơm ngát trong lòng khiến Phó Tắc dần chìm vào giấc ngủ.

Khi Chu Hân tỉnh dậy, trời đã sáng. Cô muốn vươn vai nhưng không thể, vì cả người cô bị ôm chặt.

Cô mở mắt, trước mặt là l*иg ngực vạm vỡ màu đồng.

Ngước lên, đó là khuôn mặt điển trai không thể tin được của Phó Tắc.

Trên cằm anh xuất hiện chút râu lún phún, trông anh có vẻ lười biếng hơn bình thường.

Và cô... đang nằm trong vòng tay của anh!

Điên rồi, điên thật rồi!

Chu Hân như đứng trước kẻ thù, cố gắng đẩy tay Phó Tắc đang ôm chặt eo mình, nhưng càng cố gắng, anh lại càng siết chặt hơn.

“Dậy rồi à?”

Giọng trầm của Phó Tắc vang lên bên tai cô.

Cơ thể cô cứng lại, ngẩng đầu lên, ngay lập tức chạm phải ánh mắt đầy ý trêu chọc của anh.

“Chu Hân, không phải cô rất cứng rắn sao? Vậy sao hôm qua lại ngoan ngoãn đến khách sạn? Tôi cả đêm không đến, có phải cô rất thất vọng không?”

Nói xong, tay anh bắt đầu di chuyển, vuốt ve cô qua lớp áo choàng tắm.

Mặt Chu Hân đỏ bừng, dù cô đã từng trải qua mối tình kéo dài bốn năm, nhưng suốt bốn năm đó tình cảm chỉ dừng ở mức lễ nghi, chưa bao giờ cô gần gũi với đàn ông đến vậy.

Huống hồ, người đang ôm cô, trêu đùa cô lại là sếp của cô.

Một cảm giác xấu hổ và nhục nhã xâm chiếm cô.

Mặt cô đỏ lên vì tức giận và xấu hổ, cô vội gạt tay anh ra, "Sếp Phó, xin anh hãy tự trọng."

Sau khi đẩy tay anh ra, Chu Hân nhanh chóng rời khỏi vòng tay anh, vội vã chạy ra khỏi giường.

Nhưng vừa định xuống giường, mắt cá chân cô đã bị Phó Tắc kéo lại, cô bị lôi ngược trở lại, ngã nhào lên người anh.

“Đã đến đây rồi còn giả vờ cái gì nữa?”

Phó Tắc nheo mắt, nhìn cô gái đang xấu hổ đến đỏ mặt, không nhịn được lại tiếp tục trêu đùa:

“Chu Hân, không ngờ cô cũng có dáng người đẹp như vậy, từ góc độ này mà nhìn thì...”

Chưa dứt lời, Chu Hân đã nhìn theo ánh mắt của anh, và ngay lập tức phát hiện cổ áo choàng tắm của mình đã mở toang, để lộ hết những gì bên trong.

Chết tiệt!

Chu Hân hận không thể chọc mù mắt anh tại chỗ, cô vội kéo cổ áo lại, rồi lật đật đứng dậy khỏi người anh.

Nhưng khi anh lại định kéo cô lại, cô không chịu được nữa, lập tức đá một cái về phía anh: “Đồ khốn, vô liêm sỉ!”

Đây là lần đầu tiên cô mắng Phó Tắc.

Trước đây, cô luôn làm việc nghiêm túc, chẳng bao giờ dám động tay với sếp.

Bị cô đá, Phó Tắc không giận, cũng không tiếp tục trêu chọc cô, mà đứng dậy vào phòng tắm.

Khoảng tám giờ rưỡi, có người mang đến cho anh một bộ vest.

Sau khi thay đồ, anh nhìn Chu Hân vẫn còn cảnh giác với mình, rồi nói bằng giọng vô cảm:

“Chỉnh đốn lại bản thân, lấy lại tinh thần để đi làm, không được đi trễ.”