- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thì Ra Thư Ký Chu Là Người Như Vậy?
- Chương 7: Vô cảm
Thì Ra Thư Ký Chu Là Người Như Vậy?
Chương 7: Vô cảm
Trên xe taxi, Chu Hân nắm chặt điện thoại trong tay, rồi lại buông ra, cứ thế lặp đi lặp lại.
Cô cảm thấy như số phận đang trêu chọc mình bằng những trò đùa tàn nhẫn. Tai nạn của bố ở công trường xảy ra bất ngờ, càng khiến cuộc sống vốn đã như rơi xuống địa ngục của cô thêm lạnh lẽo.
Tiền, tiền và tiền, tất cả mọi thứ đều cần tiền.
Chu Hân chưa bao giờ cảm thấy trong cuộc đời mình lại cần tiền đến vậy.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn tự dựa vào bản thân. Giờ nếu phải nhờ cậy Phó Tắc, chẳng phải cô đang tự vứt bỏ lòng tự trọng của mình sao?
Nhưng lòng tự trọng... có thật sự quan trọng không?
Ý nghĩ ấy thoáng qua trong đầu cô, ánh mắt lóe lên, nhưng ngay sau đó lại lấp đầy bởi sự tuyệt vọng.
Không bàn đến chuyện của Phó Tắc, điều cấp bách nhất lúc này là phải lo đủ tiền cho ca phẫu thuật của bố. Phẫu thuật là việc không thể trì hoãn, cô nhanh chóng gom hết số tiền tiết kiệm trong mấy năm qua rồi chạy thẳng đến bệnh viện.
Đến nơi, cô vội vàng nộp một phần tiền.
Chú Vương, chủ thầu công trình, đã đợi cô trước cửa phòng bệnh. Thấy cô đến, ông vội vã bước lại gần.
“Tiểu Chu à...”
Nhưng Chu Hân chẳng còn tâm trí đâu mà nghe ông nói, cô lập tức cầm lấy toàn bộ các hóa đơn viện phí từ tay ông và chạy ngay đến quầy thanh toán.
Bệnh viện có quy định rõ ràng, nếu không thanh toán xong, các bác sĩ cấp cứu không thể kê thuốc, cô không có thời gian để lề mề.
Sau khi nộp xong toàn bộ giấy tờ ở quầy cấp cứu, Chu Hân ngồi phịch xuống ghế, thở dài mệt mỏi.
Chú Vương bước tới, khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
“Tiểu Chu, đừng lo lắng quá. Bố cháu là người tốt, chắc chắn sẽ qua khỏi.”
“Chú Vương, lúc đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe hỏi, chú Vương thở dài, cúi đầu, ánh mắt đầy sự tự trách.
“Là lỗi của chú, chú đã không kiểm tra kỹ dây an toàn cho bố cháu. Khi làm việc, dây an toàn của ông ấy không được cài chắc, chỉ một sơ sẩy nhỏ thôi mà... Ôi!”
Nói đến đây, chú Vương không khỏi thở dài sâu hơn.
Chu Hân rơi vào im lặng.
“Bố cháu làm việc dưới sự quản lý của chú, ông ấy gặp chuyện chú cũng không thể ngồi yên. Nhưng dạo này công việc bấp bênh quá, đây là năm nghìn tệ, cháu cứ cầm lấy trước, không đủ thì chú sẽ kêu gọi thêm từ mọi người.”
Chú Vương đưa cho Chu Hân một xấp tiền.
Ở công trường, bố cô chỉ là công nhân thời vụ, không hợp đồng, không bảo hiểm, và không có biện pháp bảo vệ nào. Gặp sự cố thì rất khó để đòi bồi thường.
Mạng sống của công nhân thời vụ có khi thắng kiện cũng chỉ được đền vài vạn tệ. Chú Vương làm đến mức này đã là rất có tình nghĩa.
Nghĩ đến đó, Chu Hân cầm lấy năm nghìn tệ trong tay, không ngẩng đầu lên, chỉ lẩm bẩm một câu cảm ơn.
Trong đầu cô bỗng vang lên những lời bác sĩ nói khi trao đổi với cô.
Bác sĩ bảo rằng, tuy tính mạng của bố cô không còn nguy hiểm, nhưng tình trạng không hề khả quan, chi phí tiếp theo sẽ rất lớn.
Chu Hân đứng trước cửa phòng bệnh, dừng lại. Bố cô đang nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền.
Nhiều năm lao động cực nhọc dưới nắng gió khiến làn da ông trở nên thô ráp, nhìn ông nằm đó, lòng cô không khỏi dâng lên một nỗi chua xót.
Sau khi đi làm, tháng nào Chu Hân cũng gửi tiền về phụ giúp gia đình, nhưng bố cô thường tiết kiệm, nói rằng để dành làm của hồi môn cho cô.
Lần hiếm hoi ông dùng đến số tiền đó là để lo cho em trai đi học.
Cô đã khuyên ông nhiều lần đừng đi làm ở công trường nữa, vì ông đã lớn tuổi rồi. Nhưng ông chỉ hứa qua điện thoại “Được, được”, rồi sau đó lại lén lút đi làm tiếp.
Ông không nỡ tiêu tiền của cô, và giờ thì gặp chuyện như thế này.
Nghĩ đến đó, Chu Hân vừa tức vừa muốn khóc.
Rốt cuộc, vẫn là vì cô vô dụng, không thể thành gia lập nghiệp để bố yên tâm.
Một cảm giác tuyệt vọng len lỏi trong lòng cô, đêm đó, Chu Hân thức trắng bên ngoài phòng bệnh.
Khi trời vừa tờ mờ sáng, điện thoại của cô nhận được một tin nhắn từ Phó Tắc.
“Về công ty, đi làm.”
Tin nhắn ngắn gọn, đúng kiểu của anh.
Chu Hân mệt mỏi nhìn màn hình điện thoại, cảm thấy một chút may mắn, ít nhất... cô vẫn còn việc làm, ít nhất cô vẫn có thể kiếm tiền.
Chỉ cần có tiền, có lẽ mọi thứ sẽ dần tốt hơn!
Chu Hân vội vàng chỉnh lại trang phục, bắt xe đi đến công ty.
Vừa lên xe, bên ngoài bỗng đổ mưa. Khi tới nơi, trời vẫn chưa ngớt, cô đành chạy ào vào công ty trong làn mưa.
Công ty nằm ngay trung tâm thành phố, xung quanh nhộn nhịp người qua lại và xe cộ tấp nập. Mọi người đều ăn mặc chỉnh tề, chỉ có mỗi Chu Hân là ướt đẫm từ đầu đến chân.
Vừa lao vào sảnh, cô đυ.ng phải một bờ ngực rắn chắc. Ngẩng đầu lên, đó là Phó Tắc.
Đôi mắt sâu thẳm và hẹp dài của anh lặng lẽ nhìn cô, lạnh lùng băng giá, không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.
“Sếp Phó.” Cô cúi đầu, khẽ gọi.
“Đi thay đồ đi.” Giọng anh ra lệnh.
Chu Hân vội vàng gật đầu.
Cô nhớ Phó Tắc từng dặn, thư ký bên cạnh anh cũng đại diện cho hình ảnh của anh, không được phép ăn mặc nhếch nhác.
Anh vừa dứt lời, vệ sĩ lập tức đưa cho cô một bộ quần áo.
Nhìn vào chiếc túi đựng quần áo, Chu Hân cảm thấy không muốn thay lắm.
Cảm giác rằng khi mặc vào bộ đồ của Phó Tắc, cô sẽ mất đi điều gì đó.
Cố nén nỗi nặng nề trong lòng, cô nhận lấy túi đồ từ tay vệ sĩ.
“Thay đồ xong thì nhanh chóng vào làm việc. Đối tác đã đến rồi, chuẩn bị tài liệu đi.”
Phó Tắc liếc nhìn cô từ đầu đến chân, giọng điệu công việc lạnh lùng, không có chút cảm xúc, nói xong lập tức quay lưng rời đi cùng vệ sĩ.
Chu Hân gật đầu một cách cứng nhắc.
Cô vội vã chạy vào nhà vệ sinh, thở dốc.
Nhìn mình trong gương, toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi.
Mái tóc rối bết dính lên má, trông đến cả chính cô cũng thấy chán ghét.
Cô vốc nước lên rửa mặt, rồi liếc nhìn chiếc túi đựng quần áo.
Trên túi in logo của hãng VTIN.
Nếu cô nhớ không nhầm, một chiếc váy của thương hiệu này có giá hàng ngàn tệ.
Chu Hân bật cười chế giễu chính mình, nhưng cuối cùng cô cũng mặc vào.
Cô rất ít khi mặc váy, thường vì tiện lợi, cô hay mặc quần âu và áo sơ mi.
Một mặt là để di chuyển thoải mái, mặt khác cô cũng biết rằng đường cong cơ thể mình quá rõ ràng, nếu cố tình ăn diện, gặp phải một số khách hàng, chắc chắn sẽ gây ra vài rắc rối không cần thiết.
Dù sao thì càng ăn mặc lộng lẫy, độ tin cậy của khách hàng càng giảm.
Chiếc váy vừa vặn một cách bất ngờ, kích thước hoàn hảo.
Váy bó sát, làm nổi bật tỷ lệ eo hông của cô, khiến cô trông quyến rũ và thanh lịch, vô cùng nổi bật.
Nhưng tất cả những điều đó dường như đang cảnh báo cô về một điều gì đó.
Một lúc sau, cô không còn chút hứng thú nào để ngắm nhìn mình trong gương nữa.
Điện thoại vang lên tiếng chuông báo thức, kéo Chu Hân trở về thực tại.
Cô vội vã thu dọn đồ đạc rồi bước ra ngoài.
Khi cô bước vào phòng họp, đối tác đã ngồi chờ sẵn.
Ngay khoảnh khắc đẩy cửa, Chu Hân cảm nhận rõ ánh mắt đầy ngạc nhiên của mọi người.
Chu Hân thường không trang điểm cầu kỳ, ăn mặc cũng đơn giản, tóc búi gọn gàng.
Hôm nay, vẻ ngoài rạng rỡ của cô khiến không ít người phải trầm trồ.
“Công ty các vị lại có một người đẹp như thế này sao?”
Không biết ai đó buột miệng thốt lên, ánh mắt Phó Tắc nhìn cô thoáng tối lại.
“Chu Hân, cô đến trễ.”
Giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên, ngay lập tức khiến bầu không khí trong phòng hạ nhiệt mấy độ.
Những người vừa trầm trồ lúc nãy không dám nhìn thêm, bầu không khí ngột ngạt bao trùm căn phòng.
Nghe lời của Phó Tắc, mặt Chu Hân nóng bừng lên, tim cô đập lỡ nhịp.
Cô cúi đầu, khẽ nói lời xin lỗi, rồi bước vào.
“Tài liệu đâu?”
Chu Hân vừa ngồi xuống đã nghe thấy câu hỏi, ngạc nhiên.
“Tài liệu gì ạ?”
Tài liệu nào chứ?
“Tài liệu cuộc họp mà tôi bảo cô chuẩn bị.”
Giọng Phó Tắc lạnh lùng, rõ ràng có chút giận dữ, mấy người ngồi xung quanh không khỏi nuốt nước bọt.
Rõ ràng, đây là sự im lặng trước cơn bão, mọi người đều biết tính Phó Tắc, họ chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Chu Hân.
Trong lòng Chu Hân lạnh toát, vừa nãy bận rộn luống cuống, cô đã quên mất chuyện này.
Ngay lập tức, cô cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
“Xin lỗi, tôi sẽ...”
“Xin lỗi là giải quyết được vấn đề sao?”
Chu Hân cắn chặt môi, tay siết chặt lại.
Cô vừa mới rời bệnh viện, gặp Phó Tắc là bị bắt thay đồ để dự họp.
Cuộc họp này còn được lên lịch đột xuất, cô hoàn toàn không biết nội dung cần chuẩn bị là gì.
Nhưng Phó Tắc đã dặn trước, mà cô thì đã bỏ qua cơ hội hỏi kỹ về tài liệu, đó là lỗi của cô.
Cô không thể chối bỏ trách nhiệm.
Cho dù có bao nhiêu vấn đề cá nhân, điều đó cũng không phải lý do để bỏ bê công việc.
Chu Hân cố giữ bình tĩnh, liếc nhìn màn hình hiển thị nội dung của buổi họp, rồi nhắn đồng nghiệp chuẩn bị tài liệu gửi đến.
May mắn thay, Phó Tắc không tiếp tục làm khó cô, chỉ quay lại giải thích về kế hoạch lần này cho đối tác.
Các đối tác thực chất đều muốn hợp tác với tập đoàn Phó, vì vậy việc thiếu sót tài liệu cũng không phải vấn đề lớn.
Cuối cùng, họ không yêu cầu gì thêm, cuộc họp diễn ra suôn sẻ và kết thúc ổn thỏa.
Có lẽ vì cảm nhận được áp lực từ Phó Tắc, sau khi cuộc họp kết thúc, ai nấy đều nhanh chóng rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại mình Chu Hân trong phòng họp, mồ hôi ướt đẫm lưng áo cô.
“Chu Hân, sếp Phó bảo cô vào gặp.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thì Ra Thư Ký Chu Là Người Như Vậy?
- Chương 7: Vô cảm