Chương 38: Dẹp yên dư luận

Sau khi đoạn video hôm qua xuất hiện, nhờ Phó Tắc thuê người để kiểm soát bình luận, cuối cùng độ nóng của video cũng giảm dần.

Tưởng chừng mọi chuyện đã qua, không ngờ trên mạng lại xuất hiện thêm nhiều tin đồn xấu về cô. Thậm chí, còn có những kẻ cố ý viết bài để ám chỉ, bôi nhọ Chu Hân.

Chu Hân ngồi trên giường, xem từng bài viết nói xấu về mình. Những bài viết này đầy đủ cả hình ảnh "bằng chứng", trong đó còn có bức ảnh cô và một nhân vật lớn cùng vào khách sạn.

Ảnh rõ ràng là ảnh chỉnh sửa, nhưng người làm rất cao tay, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Trong điện thoại, Lâm Mộng vẫn đang liên tục lải nhải: “Hân Hân, dạo này cậu có gây thù với ai không? Ai mà dám không tiếc công sức bôi đen cậu dữ vậy?”

Chu Hân biết rõ ai là người đứng sau chuyện này, ngoài Trần Mỹ Mỹ ra thì còn ai khác.

Trần Mỹ Mỹ đã tuyên bố sẽ khiến cô thân bại danh liệt!

Chu Hân nhức đầu không chịu nổi, bực bội nói: “Mộng Mộng, chuyện này để tớ xử lý. Đừng lo lắng, tớ sẽ liên lạc lại với cậu sau.”

Cúp máy xong, Chu Hân thu dọn đồ đạc rồi đến công ty.

Hiện giờ, mọi người trong công ty đều đã biết tin đồn về cô. Cô trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Tuy nhiên, Chu Hân không phải người chưa từng trải qua sóng gió, loại tình huống này vẫn chưa đủ khiến cô hoảng loạn. Tới công ty, cô đi thẳng đến văn phòng của tổng giám đốc.

Cô gõ cửa, bên trong vang lên giọng của Phó Tắc, Chu Hân mở cửa bước vào.

Chưa kịp mở miệng, Phó Tắc đã nói trước: “Tôi đã thấy tin tức mới nhất về em trên mạng. Đến đây là muốn tôi giúp đỡ sao?”

Đúng vậy!

Giờ người có thể giúp cô chỉ có Phó Tắc.

Trần Mỹ Mỹ là con nhà giàu có, quyền thế không nhỏ, nếu muốn bôi nhọ ai đó, ắt hẳn có đủ cách.

Còn cô chỉ là một nhân viên, tiền và thế lực đều không bằng Trần Mỹ Mỹ, nên chỉ có thể nhờ đến Phó Tắc.

Cô gật đầu: “Đúng thế.”

Phó Tắc ngồi trên ghế da, đan mười ngón tay trước bàn làm việc, bình thản nói: “Tôi có thể giúp, nhưng không làm không công. Em định đổi lại bằng gì?”

Anh rõ ràng đang ở trong tư thế đàm phán. Chu Hân hiểu tính cách của anh, anh chẳng bao giờ làm việc gì mà không có lợi cho mình.

Cô suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Tôi sẽ nợ anh một món nợ tình cảm. Sau này, anh muốn tôi làm gì, cứ việc nói.”

“Chắc chứ?”

Chu Hân nghiêm mặt cam đoan: “Tuyệt đối không nuốt lời.”

Có được câu trả lời này, Phó Tắc mới bật cười. Anh khẽ nhếch môi, gõ nhẹ ngón tay lên bàn: “Tôi sẽ để bộ phận quan hệ công chúng xử lý tin đồn trên mạng, dẹp yên trong vòng một ngày, em cứ yên tâm đợi kết quả.”

“Còn nữa, trong hai ngày này, em không cần đến công ty làm việc. Hiện tại ảnh hưởng từ tin đồn còn lớn, em nên ở nhà nghỉ ngơi. Chờ dư luận lắng xuống hẵng quay lại.”

Chu Hân tin tưởng vào khả năng của anh. Nếu Phó Tắc đã nói sẽ xử lý trong một ngày, thì chắc chắn sẽ không còn sóng gió gì nữa.

Cô an tâm rời khỏi văn phòng, nghe theo lời Phó Tắc về nhà nghỉ ngơi.

Ở nhà hai ngày, mỗi ngày cô đều lướt mạng kiểm tra tin tức.

Đúng như Phó Tắc nói, chỉ trong một ngày, các bài viết và hình ảnh trên mạng đã bị dọn sạch sẽ. Theo thời gian, chuyện này dần bị quên lãng, không còn ai bàn tán nữa.

Dư luận đã được dẹp yên, cô mới yên tâm quay lại làm việc. Không ngờ vừa đến công ty đã gặp Chu Tư Vũ chặn đường.

Chu Tư Vũ cao ngạo đứng trước mặt cô: “Nhắc nhở cô lần nữa, chỉ còn hai ngày nữa thôi. Nếu không chốt được hợp đồng với tập đoàn Cảnh, thì nhớ chuẩn bị cuốn gói đi cho sớm.”

“Không cần cô nhắc nhở.”

Chu Hân chẳng buồn ngẩng đầu, không thèm nhìn cô ta lấy một cái, lạnh lùng nói: “Cứ để đến lúc đó rồi hẵng vênh váo.”

Thái độ của cô khiến Chu Tư Vũ tức đến tím mặt, nhưng lại chẳng có gì để nói, chỉ có thể nuốt cục tức rời đi.

Còn hợp đồng với tập đoàn Cảnh, nếu theo cách chính thống thì khó lòng thực hiện được.

Hiện tại cô và Trần Mỹ Mỹ cãi nhau, hợp đồng trước đó cũng đã bị xé bỏ. Có Trần Mỹ Mỹ làm chướng ngại vật, tổng giám đốc Cảnh càng không đời nào chấp nhận ký lại hợp đồng.

Suy đi tính lại, cô nhớ ra gần đây tập đoàn Cảnh có vụ tai nạn ở dự án khu đô thị mới, khiến một người mất mạng.

Sự cố đó đã nhanh chóng bị dập đi, không thấy tin tức nào nhắc tới. Tuy nhiên, những căn hộ ở khu này vẫn đang bán đắt như tôm tươi, chắc chắn là có ai đó đã nhúng tay che đậy.

Chu Hân quyết định dùng chiêu hiểm, bắt đầu tìm người điều tra về vụ tai nạn đó. Sau một ngày tra cứu, cô đã có trong tay sự thật cùng những bức ảnh chụp hiện trường.

Với những bằng chứng này, cô không tin mình sẽ không thể có được hợp đồng.

Chu Hân cẩn thận xếp các tài liệu vào túi hồ sơ, lái xe thẳng tới tập đoàn Cảnh.

Trước khi đến, cô liên hệ với thư ký của tổng giám đốc Cảnh, yêu cầu một cuộc hẹn. Như dự đoán, cô bị từ chối thẳng thừng.

Chu Hân bình tĩnh trước màn hình điện thoại, lạnh lùng nói:

“Tôi có tư liệu về một vài vụ bê bối của tập đoàn Cảnh từ tháng trước. Nếu sếp Cảnh không muốn tôi công khai mọi chuyện, hãy gặp tôi vào 8 giờ tối nay, phòng 808, nhà hàng Đỉnh Thịnh.”

Thư ký của tổng giám đốc Cảnh hoảng hốt, nhưng Chu Hân không cho cô ta cơ hội nói thêm, lập tức cúp máy.

Cô lái xe đến nhà hàng Đỉnh Thịnh, đặt trước một phòng riêng, rồi ngồi chờ người đến.

Nửa tiếng sau, Tổng giám đốc Cảnh vội vã đến, chỉ đi một mình. Vừa vào phòng, ông ta đã cau mày: “Cô thật sự có tài liệu về vụ bê bối của tập đoàn Cảnh?”

Chu Hân ngồi thẳng, vẫn điềm nhiên vỗ tay lên túi tài liệu: “Bằng chứng ở đây.”

Tổng giám đốc Cảnh nhìn cô đầy cảnh giác, định lao tới cướp lấy, nhưng Chu Hân bình tĩnh giữ túi tài liệu, lạnh nhạt nhìn ông ta:

“Không cần cướp, tôi sẽ đưa cho ông.”

Nói rồi, cô lấy tài liệu ra, ném lên bàn trước mặt Tổng giám đốc Cảnh.

“Những tài liệu này, tôi đã sao chép cả trăm bản, đủ để phát tán như tờ rơi. Ông nghĩ tôi ngốc đến mức không đề phòng mà gặp ông một mình sao?”

Tổng giám đốc Cảnh nhìn vào những bức ảnh trong tài liệu, các bức ảnh chụp rõ ràng về vụ tai nạn chết người tại khu đô thị mới. Các căn hộ vẫn chưa bán hết, và ông ta không muốn dính vào rắc rối vào lúc này.

Thấy tim mình đập nhanh vì lo lắng, ông nắm chặt tài liệu, ánh mắt hằn lên sự tức giận nhìn Chu Hân:

“Cô nhóc như cô mà cũng dám uy hϊếp tôi? Cô nghĩ tôi sợ chút tài liệu này sao? Chỉ cần tôi muốn, chẳng phóng viên nào dám đưa tin.”

Chu Hân vẫn bình tĩnh, nét mặt không đổi: “Nếu không sợ, sao ông lại đến một mình? Ông sợ người khác biết chứ gì? Dự án đang bán rất chạy, sao ông dám mạo hiểm?”

“Tổng giám đốc Cảnh, quyền lực của ông quả thực lớn, nhưng vẫn chưa thể một tay che trời. Tôi không đủ sức đối đầu ông, nhưng sếp Phó thì khác.”

Nếu Phó Tắc ra tay, chắc chắn ông ta sẽ không còn đường nói.

Tổng giám đốc Cảnh hiểu rằng ông không thể đấu lại Phó Tắc. Sau một hồi suy nghĩ, ông đành dịu giọng hỏi:

“Cô muốn như thế nào mới chịu hủy tài liệu này?”