Chương 34: Hợp đồng bị xé bỏ

“Trưởng phòng Chu không có gì nữa thì mời đi cho.”

Chu Hân giơ tay chỉ cửa, ý bảo Chu Tư Vũ có thể đi ra rồi.

Chu Tư Vũ tức tối mà không cách nào xả giận được. Dù Chu Hân mới được điều về, nhưng chức vụ lại cao hơn cô ta. Dù tính tình cô ta có đanh đá đến đâu cũng không thể ngang nhiên động tay chân giữa công ty, trước mặt mọi người.

Cô ta nuốt cục tức trong lòng, trừng mắt với Chu Hân: “Nhớ kỹ thỏa thuận của chúng ta đấy. Nếu vụ hợp tác với tập đoàn Cảnh không xong, cô cứ xách đồ cuốn gói mà đi!”

“Không cần cô nhắc.”

Nói xong, Chu Hân lại chỉ tay ra cửa, mặt không biểu cảm: “Nếu không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ.”

Chu Tư Vũ cứ bị mời đi hết lần này đến lần khác, cảm giác tự tôn của cô ta bị chà đạp, chỉ còn biết trừng mắt lườm, lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay đầu bước ra, không nói thêm lời nào.

Chỉ khi thấy cô ta rời đi, Chu Hân mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhớ đến dự án hợp tác với tập đoàn Cảnh, không biết phải bắt đầu từ đâu.

Buổi gặp mặt lần trước chẳng đạt được kết quả gì, cô cũng không biết đến bao giờ mới có thể hẹn được tổng giám đốc Cảnh lần nữa.

Nghĩ đến đây, Chu Hân cảm thấy đau đầu. Đúng lúc đang bồn chồn thì điện thoại để trên bàn đột nhiên rung lên.

Cô nhìn vào màn hình, đó là số điện thoại của tổng giám đốc Cảnh mà cô đã lưu lại khi còn làm thư ký!

Chu Hân vội vàng bấm nhận cuộc gọi, vừa bắt máy thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhàng của một nữ thư ký: “Xin chào, là cô Chu phải không? Tôi là thư ký của tổng giám đốc Cảnh.”

“Chào cô, là tôi đây.”

“Là thế này, cô Chu. Tổng giám đốc Cảnh đã xem xét hồ sơ hợp tác với bên tập đoàn Phó và nói hôm nay có thể ký hợp đồng. Cô có rảnh không?”

Chu Hân: “?”

Cô vẫn còn đang ngơ ngác, không hiểu vì sao tổng giám đốc Cảnh đột ngột đồng ý ký hợp đồng.

Như thể bánh từ trên trời rơi xuống vậy, cô không tốn chút công sức nào mà đã xử lý xong vụ này.

Kịp định thần lại, Chu Hân lập tức đáp: “Tôi có thời gian, lát nữa tôi sẽ đích thân mang hợp đồng qua công ty các vị.”

“Được.”

Cuộc gọi kết thúc, cô nhanh chóng chuẩn bị lại hợp đồng, rồi cầm tập hồ sơ rời công ty.

Lần này mọi việc diễn ra rất thuận lợi, cô gặp được tổng giám đốc Cảnh và trong phòng họp của tập đoàn Cảnh, hai bên đã thảo luận các chi tiết rồi ký kết hợp đồng. Bắt tay xong, vụ này coi như xong xuôi.

Chu Hân cầm hợp đồng bước ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Cảnh, vẫn còn cảm thấy không thực, tiến trình này suôn sẻ đến khó tin.

Không biết liệu có phải Trần Mỹ Mỹ đã giúp cô trong chuyện này không.

Đúng lúc cô đang nghĩ đến việc này thì Trần Mỹ Mỹ gọi điện đến, nói muốn gặp mặt.

Vừa hay Chu Hân cũng muốn hỏi cô ấy về vụ hợp đồng, tất nhiên liền đồng ý ngay.

Hai người hẹn gặp nhau tại một quán cà phê. Chu Hân lái xe đến quán, vừa bước vào cửa đã thấy Trần Mỹ Mỹ đang ngồi bên cửa sổ.

Sắc mặt cô ấy có vẻ tiều tụy, mắt còn hơi sưng đỏ, rõ ràng là vừa khóc.

Chu Hân bước đến trước mặt cô ấy, thấy sắc thái không tốt, vừa định quan tâm hỏi thăm thì Trần Mỹ Mỹ đột nhiên nhìn cô với đôi mắt đỏ ngầu, rồi giơ tay tát một cái.

Cái tát bất ngờ khiến cô không kịp tránh, gò má bên trái đau rát, đỏ ửng lên.

Trần Mỹ Mỹ sau khi tát một cái còn định đánh tiếp, Chu Hân liền sầm mặt lại, nắm chặt cổ tay cô ấy, giọng lạnh lùng: “Cô điên rồi sao? Tại sao lại đánh người?”

Chu Hân biết Trần Mỹ Mỹ không phải loại người vô cớ gây sự, chắc chắn là có lý do khiến cô ấy hành xử như vậy.

Nghe Chu Hân hỏi, nước mắt Trần Mỹ Mỹ tuôn rơi, tức giận nói: “Cô còn dám hỏi? Chính cô làm gì chẳng lẽ không tự biết sao?”

Biết gì chứ?

Chu Hân hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Cố gắng kìm nén cảm xúc, cô giữ giọng điềm tĩnh: “Tôi không biết có chuyện gì, có gì thì cô cứ nói thẳng ra.”

“Được, vậy tôi sẽ nói thẳng.”

Dứt lời, Trần Mỹ Mỹ rút tay lại, ngồi xuống đối diện, mặt hầm hầm:

“Chuyện giữa cô và Lý Mộc tôi đều đã biết cả rồi. Chu Hân, tôi luôn tin tưởng cô, chưa từng nghĩ rằng cô và anh ta có gì mờ ám. Kết quả là, cô lại dám chơi tôi như vậy!”

Chu Hân nghe câu này mà lòng giật thót.

Chẳng lẽ Trần Mỹ Mỹ đã biết chuyện cô và Lý Mộc từng yêu nhau?

Nhưng cô cũng là nạn nhân trong chuyện này!

Biết Trần Mỹ Mỹ tính tình đơn thuần, tất cả đều là lỗi của Lý Mộc, cô không muốn để bạn mình hiểu lầm.

Nghĩ vậy, cô định mở lời giải thích mối quan hệ với Lý Mộc, nhưng chưa kịp nói thì Trần Mỹ Mỹ đã hừ lạnh:

“Cô không nói nổi gì nữa chứ gì? Tôi đúng là ngốc, nghe lời cô, cẩn thận quan sát anh ta vì nghĩ cô có lòng tốt, để rồi phát hiện ra những bức ảnh của cô trong máy tính của anh ta.”

“Tất cả đều là ảnh của cô, cười cũng có, khóc cũng có, thậm chí còn có cả ảnh cô thời sinh viên! Hóa ra cô mới là người anh ta nɠɵạı ŧìиɧ với, hai người các người đã lừa dối tôi bao lâu rồi?”

Chu Hân nhíu mày. Cô và Lý Mộc yêu nhau bốn năm, tất nhiên từng chụp không ít ảnh, nhưng cô không ngờ anh ta vẫn giữ những thứ đó.

Giờ thì bị Trần Mỹ Mỹ phát hiện, và hiểu lầm rằng cô và Lý Mộc đang vụиɠ ŧяộʍ.

Thảo nào cô ấy mất kiểm soát đến mức đánh cô.

Hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, Chu Hân ngồi xuống đối diện Trần Mỹ Mỹ, nói bằng giọng bình tĩnh: “Tôi không thèm làm kẻ thứ ba, càng không bao giờ dây dưa với kẻ như Lý Mộc.”

Trần Mỹ Mỹ kích động ngắt lời cô: “Cô nói như vậy, ai biết sau lưng cô dơ bẩn đến mức nào! Những bức ảnh kia chính là bằng chứng, cô cũng đâu phải hạng kém sắc, tại sao lại phải dụ dỗ chồng tôi?”

Trong quán cà phê, vài người đã bắt đầu lấy điện thoại ra quay video, có người còn chỉ trỏ bàn tán.

“Đẹp thế mà lại làm kẻ thứ ba, trẻ trung như vậy không làm gì khác được sao, lại phải đi phá hoại gia đình người ta?”

“Ghét nhất là mấy đứa chen vào hạnh phúc gia đình người khác, đăng ngay lên mạng để nó không còn mặt mũi ra đường nữa!”



Tiếng bàn tán ngày càng nhiều. Chu Hân liếc nhìn xung quanh, rồi quay lại nhìn Trần Mỹ Mỹ đang đầy tức giận, nói:

“Nếu cô đã không tin, thì tôi cũng không cần giải thích thêm. Cô có thể trực tiếp hỏi Lý Mộc, tôi xin phép đi trước.”

Nói rồi, cô quay người định rời đi.

Làm sao Trần Mỹ Mỹ có thể để cô đi dễ dàng như vậy, lập tức chặn lại, không cần hỏi ý định của Chu Hân, cô ta giật luôn túi xách trên tay cô.

Chu Hân chưa kịp phản ứng, túi đã bị cướp mất, Trần Mỹ Mỹ lục lọi bên trong và rút ra một xấp tài liệu.

Đó là hợp đồng cô vừa ký với tập đoàn Cảnh sáng nay.

Cầm bản hợp đồng, Trần Mỹ Mỹ lạnh lùng nói: “Cô có được hợp đồng này là nhờ tôi nói tốt với chú Cảnh. Ban đầu tôi tin tưởng cô là người tử tế, mới chịu đứng ra giúp cô. Nhưng giờ tôi đã thấy rõ bản chất thật của cô. Đừng mơ tưởng giữ lại hợp đồng này nữa!”

Nói xong, Trần Mỹ Mỹ xé tan tành bản hợp đồng, rồi ném những mảnh giấy vụn vào người Chu Hân.