- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thì Ra Thư Ký Chu Là Người Như Vậy?
- Chương 30: Bữa tiệc khổ sai
Thì Ra Thư Ký Chu Là Người Như Vậy?
Chương 30: Bữa tiệc khổ sai
Trên bàn ăn, bốn người đã an vị, tổng giám đốc Cảnh ngồi ở vị trí chủ tọa.
Chu Hân bị Trần Mỹ Mỹ mời ngồi cạnh tổng giám đốc Cảnh, đối diện cô là Lý Mộc.
Nhìn thấy thế cục hiện tại, Chu Hân không khỏi cảm thấy khó xử và có chút bối rối.
Nhưng nghĩ đến công việc cần bàn, cô gắng chịu đựng sự ngượng ngùng, rót cho tổng giám đốc Cảnh một ly rượu.
“Sếp Cảnh, hôm nay tôi thực sự muốn hẹn gặp ông, nhưng mãi không liên lạc được. May mắn gặp được Mỹ Mỹ trên đường, nên mới có dịp được diện kiến ông.”
Tổng giám đốc Cảnh là một người đàn ông trung niên, bụng phệ, đã trải qua nhiều năm lăn lộn trên thương trường, tâm cơ nhiều không đếm xuể. Nghe những lời khách sáo từ Chu Hân, ông ta chỉ mỉm cười nhẹ: “Thư ký Chu của sếp Phó đúng không?”
“Vâng, đúng là tôi. Sếp Cảnh trí nhớ tốt thật.”
Nói xong, Chu Hân nâng ly, định mời ông uống rượu, nhưng ông ta lại tỏ ra thờ ơ, chẳng hề để ý đến cô, không cho cô chút thể diện nào.
Thấy vậy, Trần Mỹ Mỹ vội xen vào: “Chú Cảnh, Chu Hân là bạn của cháu. Cô ấy đã rất cố gắng mới gặp được chú, chú cho cô ấy chút mặt mũi đi mà!”
Nghe vậy, tổng giám đốc Cảnh mới chịu nâng ly, cụng nhẹ với Chu Hân.
Thấy tình hình như vậy, Lý Mộc lập tức nhảy vào đổ thêm dầu vào lửa: “Hóa ra cô lợi dụng Mỹ Mỹ để đạt được mục đích. Chu Hân, cô cũng tâm cơ đấy chứ! Dùng người ta để hẹn gặp bàn chuyện làm ăn, thật không biết xấu hổ.”
Lời của anh ta vô cùng khó nghe. Trần Mỹ Mỹ không chịu nổi nên đập nhẹ vào tay anh, khẽ nhắc: “Anh đừng nói bậy nữa, giữ ý tứ chút đi.”
“Em đúng là ngây thơ quá, dễ bị những người phụ nữ tệ hại lừa gạt!”
Bữa tiệc này rõ ràng là một bữa tiệc khổ sai, đặc biệt nhắm vào Chu Hân.
Cô biết với sự có mặt của Lý Mộc, chuyện bàn bạc công việc hôm nay coi như không thành, nên cũng chẳng muốn tiếp tục ở lại nữa.
Chu Hân đứng dậy, nói: “Có vẻ tôi đến không đúng lúc, chắc mọi người cũng không thoải mái với sự có mặt của tôi. Thôi thì tôi xin phép đi trước để không làm phiền mọi người.”
Cô quay sang tổng giám đốc Cảnh, nói tiếp: “Sếp Cảnh, lần này không tiện. Hy vọng lần sau tôi có cơ hội mời riêng ông một bữa, mong ông nể mặt. Dù không bàn được việc kinh doanh, chúng ta vẫn có thể làm bạn.”
Thấy tổng giám đốc Cảnh không từ chối thẳng, Chu Hân biết vẫn còn chút hy vọng. Cô nói xong rồi cầm túi đứng dậy rời đi.
Trần Mỹ Mỹ vội chạy theo, chặn cô lại ở thang máy, gương mặt đầy vẻ áy náy: “Chuyện hôm nay là lỗi của tôi vì sắp xếp không tốt, thật sự xin lỗi chị Chu.”
Nếu biết trước sẽ thành ra thế này, cô đã không mời Lý Mộc đi cùng.
Chu Hân không hề trách Trần Mỹ Mỹ, ngược lại, cô còn cảm thấy biết ơn. Cô có thể nhận ra rằng Mỹ Mỹ là một cô gái đơn thuần, tốt bụng.
Nhớ lại thái độ của Lý Mộc, Chu Hân cảm thấy lo lắng cho cô gái này.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô đành nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Cảm ơn cô đã giúp tôi có cơ hội gặp tổng giám đốc Cảnh. Nhưng tôi muốn nhắc cô một điều, hãy cẩn thận với Lý Mộc. Anh ta không hề tốt như cô nghĩ đâu, đừng quá dễ dàng tin tưởng anh ta.”
Trần Mỹ Mỹ không hiểu vì sao Chu Hân lại nói vậy. Bình thường, Lý Mộc đối xử với cô rất tốt, luôn chiều chuộng cô hết mức.
Tuy nhiên, gần đây anh ta có chút kỳ lạ, thường xuyên đi vệ sinh rất lâu, thậm chí còn có lần cô thấy anh lén lút gọi điện cho ai đó, giọng nói rất dịu dàng và ngọt ngào.
Nếu không phải vì Lý Mộc vẫn còn đối xử tốt với cô, cô đã nghi ngờ anh ta nɠɵạı ŧìиɧ rồi.
Nghĩ đến đây, Trần Mỹ Mỹ gật đầu, nói sẽ để ý quan sát.
Chu Hân tạm biệt cô, rời khỏi nhà hàng và chuẩn bị lái xe về nhà. Ai ngờ, xe đi được nửa đường thì đột nhiên hỏng máy. Cũng may nhà cô không xa lắm, Chu Hân gọi xe cứu hộ rồi quyết định tự mình đi bộ về.
Tuy nhiên, khi đi ngang qua một con hẻm, cô bất ngờ đυ.ng phải mấy tên đàn ông cao to, mỗi người đều cầm trong tay một chai rượu.
Chu Hân lập tức quay người muốn tránh đi, nhưng mấy tên đó đã nhanh chóng vây lấy cô.
Một tên tóc vàng, đeo sợi dây chuyền vàng to bước tới, khoe khoang nói: “Người đẹp, sao lại đi một mình thế này? Đi uống rượu với mấy anh đi!”
Chu Hân cảm thấy vô cùng xui xẻo. Đi bộ mà cũng có thể gặp mấy kẻ côn đồ như thế này.
Cô bắt đầu lo lắng, cố gắng giữ bình tĩnh và nói: “Tránh ra!”
“Ồ, cũng có chút thái độ đấy nhỉ.” Tên tóc vàng cười nhạo, sau đó hắn ta không ngần ngại đưa tay muốn sờ vào mặt cô.
Chu Hân né tránh, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ: “Biến đi, không thì tôi gọi cảnh sát đấy!”
“Cảnh sát à? Ha ha, cô ta bảo gọi cảnh sát kìa, buồn cười thật.” Mấy tên kia không hề e dè, rõ ràng là bọn lưu manh ở khu vực này.
Tên tóc vàng cũng cười theo, rồi vẫy tay gọi lũ đàn em tiến lên giữ lấy Chu Hân.
“Các người định làm gì? Thả tôi ra!” Chu Hân hoảng sợ, cố gắng vùng vẫy.
Vì đang mặc váy trễ cổ, mỗi khi giãy giụa, bộ ngực của cô càng lộ rõ hơn, khiến tên tóc vàng nhìn chằm chằm, ánh mắt lóe lên đầy dâʍ đãиɠ.
Hắn tiến đến, định sàm sỡ Chu Hân, tay đã chạm vào mặt cô, còn định lần xuống ngực.
“Cứu với! Cứu tôi với! Thả tôi ra, đồ khốn!”
“Gào đi, cứ gào to lên! Ông đây thích nghe tiếng cô hét.” Tên tóc vàng ngày càng quá đáng. Khi Chu Hân bắt đầu rơi vào tuyệt vọng, đột nhiên có một người đàn ông lao tới, đấm thẳng vào mặt tên tóc vàng.
“A ——”
Tên tóc vàng bị một cú đấm hạ gục, ôm lấy mặt mình nằm lăn lộn dưới đất kêu gào đau đớn. Tuy vậy, hắn vẫn không quên hô hào lũ đàn em: “Đứa nào dám đánh ông? Đập chết nó cho tao!”
Mấy tên đàn em của hắn thấy vậy thì sợ hãi, lùi lại vài bước, không dám tiến lên.
Chu Hân run rẩy, vội vàng chỉnh lại quần áo. Trong con hẻm tối mờ, cô nhìn kỹ người vừa giúp mình. Thấy rõ mặt anh ta, cô ngạc nhiên thốt lên: “Bạch Tu? Sao lại là anh!”
Người này không ai khác chính là Bạch Tu, kẻ từng trêu ghẹo cô ở buổi tiệc, cũng là bạn thân của Phó Tắc.
Bạch Tu mặc một chiếc áo khoác đen đầy phong cách, anh đứng đó, liếc nhìn Chu Hân, khóe miệng nhếch lên: “Chị dâu à, để tôi dạy cho bọn này một bài học!”
Vừa dứt lời, Chu Hân đã thấy tên tóc vàng bò dậy, giận dữ xông lên định đánh Bạch Tu.
Đám đàn em cũng vây lại định hỗ trợ. Đối mặt với cả đám, cơ hội thắng rõ ràng là rất nhỏ.
Chu Hân lo lắng cho Bạch Tu, nhưng cô không biết phải làm gì, đành lấy điện thoại ra gọi cảnh sát rồi đứng một bên quan sát, lòng không ngừng bất an.
Bạch Tu ra tay rất chuyên nghiệp, từng cú đấm đánh trúng đối phương, động tác nhanh gọn và dứt khoát.
Mặc dù bị cả đám người bao vây tấn công, anh ta vẫn dễ dàng đối phó, chẳng mấy chốc đã hạ gục bọn côn đồ. Mỗi tên đều bị đánh gục, nằm trên mặt đất kêu gào thảm thiết.
Bạch Tu đứng dậy, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, rồi ung dung bước tới, dùng chân đạp mạnh lên mặt tên tóc vàng. Anh nhếch miệng nói với giọng khinh bỉ: “Sao không hống hách nữa? Không phải mày thích làm anh hùng lắm sao?”
Tên tóc vàng hoảng hốt, lần đầu tiên hắn bị đánh đến nỗi không dám phản kháng. Hắn vội vàng xin tha: “Tha cho tôi! Là tôi sai rồi!”
Bạch Tu không dễ dàng bỏ qua, bắt hắn quỳ xuống trước mặt Chu Hân và liên tục dập đầu xin lỗi. Thấy hắn đã thấm đòn, Bạch Tu mới chịu tha cho hắn.
“Lần sau gặp cô ấy thì nhớ tránh xa, hiểu không?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thì Ra Thư Ký Chu Là Người Như Vậy?
- Chương 30: Bữa tiệc khổ sai