Chương 3: Thư ký Chu không liên lạc được

Dù đã dọn dẹp sạch sẽ căn nhà, Chu Hân vẫn cảm thấy sự trống trải khiến cô ngạt thở một cách khó chịu.

Để giải tỏa cảm xúc, cô đặt ngay hai đơn rượu. Loại rượu nào nặng nhất, cô đều mua mà không bận tâm giá cả.

Rượu vừa tới, cô đã uống gần nửa chai trong một hơi.

Trước đây, không ít lần cô phải đi theo Phó Tắc tham dự các buổi tiệc rượu, tửu lượng của cô đã được rèn giũa từ những lần đó. Dù uống bao nhiêu cũng không say, nhưng dù say, cô vẫn phải giả vờ tỉnh táo để đưa Phó Tắc về, rồi mới được nôn thốc nôn tháo sau.

Thế mà hôm nay, rượu vừa vào cổ đã khiến cô cảm thấy cay đắng lạ thường, và chẳng bao lâu, cô đã say khướt.

Chưa thỏa mãn, cô tiếp tục dốc từng ngụm rượu xuống, cố gắng dùng cồn để xua tan nỗi đau.

Ngay trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô dường như nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa.

Có thể là Lý Mộc, cũng có thể là ai đó khác.



Tại văn phòng ở tầng trên cùng của công ty Hoa Việt, Phó Tắc ngồi trong phòng tổng giám đốc, nắm chặt điện thoại đến nỗi nó kêu cọt kẹt, gương mặt u ám, cả văn phòng không ai dám thở mạnh.

Người phụ trách dự án là Chu Hân, từ đầu đến cuối cô đều là người trực tiếp phụ trách việc này.

Hôm nay lại là ngày quan trọng để ký kết hợp đồng, vậy mà không thể nào liên lạc được với Chu Hân!

Trong bốn năm qua, cô chưa từng phạm sai lầm sơ đẳng đến vậy.

“Sếp Phó, vẫn chưa liên lạc được với thư ký Chu.” Trợ lý cẩn trọng bước vào, mặt mũi tái mét.

Không thể để dự án bị gián đoạn, nhất là khi người chịu trách nhiệm chính lại không có mặt.

Phó Tắc bực tức kéo lỏng cà vạt, mặt mày tối sầm khi nhận lấy tài liệu từ trợ lý, nhanh chóng xem qua rồi gằn từng chữ qua kẽ răng: “Chuẩn bị xe, tôi sẽ đi ký.”

Phó Tắc tự mình đi ký hợp đồng.

Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng không khỏi lo lắng cho Chu Hân.

Phó Tắc nổi tiếng là nghiêm khắc, không chịu được bất kỳ sai sót nào. Chỉ một lỗi nhỏ cũng đủ khiến anh nổi giận, huống chi hôm nay suýt làm công ty mất một dự án hai tỷ.

Có lẽ vị trí của Chu Hân đã đến hồi kết.

Trước khi ra khỏi cửa, Phó Tắc đột ngột dừng lại.

Anh quay đầu lại, đôi mắt lóe lên tia lạnh lẽo: “Lấy toàn bộ hồ sơ của Chu Hân ra cho tôi.”

Là tổng giám đốc điều hành, đã lâu rồi Phó Tắc không tự mình giải quyết những việc này, khách hàng còn tưởng anh coi trọng dự án này nên mới đích thân đến, vì vậy ai nấy đều tỏ ra vui mừng, liên tục rót rượu mời anh.

Nhưng Phó Tắc lại như đang giận dỗi với ai đó, lông mày không hề giãn ra, bầu không khí xung quanh càng lúc càng căng thẳng.

Khách hàng lau mồ hôi, cố gắng xoa dịu tình hình:

“Cô gái trao đổi với tôi trước đây đâu rồi? Cô ấy nhanh nhẹn, tinh tế, không biết sếp Phó đã tìm được báu vật này từ đâu?”

“Nhanh nhẹn, tinh tế sao?”

Phó Tắc nhớ lại ấn tượng về Chu Hân, luôn là bộ đồ công sở nghiêm túc, luôn gọi anh là "sếp Phó" một cách đầy tôn kính, và... cô cũng từng từ chối "lời mời" của anh.

Anh cười nhạt: “Nếu sếp Vương thích, có thể mời về làm việc.”

“Tôi nào dám, haha.”

Sếp Vương không chắc Phó Tắc nói đùa hay thật, chỉ biết rằng quanh Phó Tắc luôn có nhiều phụ nữ, còn Chu Hân theo anh nhiều năm, có lẽ cô ấy cũng có chiêu trò gì đó riêng. Ông không dám nói nhiều, sợ làm Phó Tắc khó chịu, nên phần còn lại của buổi ký kết, ông rất cẩn thận.

May mắn là cuối cùng dự án đã hoàn thành mà không gặp vấn đề gì.

Hồ sơ của Chu Hân được nhanh chóng đưa đến tay Phó Tắc.

Ánh mắt anh lướt qua hàng loạt thông tin, dừng lại ở bức ảnh thẻ của Chu Hân.

Chu Hân bốn năm trước, khác hẳn với hình ảnh hiện tại của cô, không quá sắc sảo và cứng nhắc, trên môi cô nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng đầy tươi tắn trước ống kính.

Rõ ràng, cô sinh động hơn nhiều so với bây giờ.

Phó Tắc hừ một tiếng, ánh mắt lướt qua địa chỉ nơi ở mới nhất mà Chu Hân đã cập nhật.

Tài xế không đoán được anh muốn đi đâu, nên dò hỏi: “Sếp Phó, tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Phó Tắc quăng tập hồ sơ cho tài xế: “Đi theo địa chỉ này.”

Tài xế ngạc nhiên nhận lấy, tự hỏi Phó Tắc đến nhà thư ký Chu để làm gì, nhưng thấy anh nhắm mắt nghỉ ngơi, nên cũng không hỏi thêm, chỉ tập trung lái xe.

Chu Hân đã uống suốt cả đêm, không còn chút lý trí hay tỉnh táo, thậm chí không biết trời đã sáng.

Trong mười mấy tiếng đồng hồ, lúc thì cô khóc, lúc thì cười.

Hiện tại, cô mặc một bộ váy ngủ gợi cảm, đứng trước gương tự ngắm nhìn mình.

Cô lẩm bẩm, không quên xịt lên người loại nước hoa đắt tiền mà trước đây cô luôn tiếc không dám dùng.

Bộ váy ngủ này cô đã mua từ lâu, định để dành cho đêm tân hôn với Lý Mộc, nhưng giờ thì tất cả đều thành vô nghĩa.

Chu Hân không hiểu, rốt cuộc cô đã thua kém ở điểm nào mà Lý Mộc lại đối xử với cô như vậy.

Nghĩ đến đó, cô lại cầm chai rượu mới mua, ngửa đầu uống thêm một ngụm trước gương.

Rượu này là của thương hiệu nào đó mà cô không rõ, nhưng hương vị lại ngọt ngào. Khi vừa nuốt xuống thì thấy bình thường, nhưng sau đó một làn hơi rượu mạnh tỏa ra khiến cô như bị đốt cháy từ bên trong.

Nhưng Chu Hân không còn tâm trí để thưởng thức, đầu óc cô lúc này hoàn toàn tê liệt, chân tay rã rời.

Cô đổ người về phía trước, ngã xuống gương.

Tiếng gõ cửa ngoài kia vang lên dồn dập, mạnh mẽ.

“Ai đó?” Chu Hân ôm đầu, hét lên. Tiếng ồn ngoài cửa dừng lại trong giây lát, rồi tiếp tục vang lên.

Chu Hân nghĩ chắc mình bị ảo giác, vì cô nghe thấy giọng của Phó Tắc.

“Sếp Phó, hình như không có động tĩnh.” Tài xế gõ cửa cả buổi mà không thấy ai trả lời, liếc nhìn sắc mặt Phó Tắc ngày càng khó chịu, anh chỉ biết tiếp tục gõ mạnh hơn.

Trong lòng anh cầu nguyện: Thư ký Chu, cô mà không mở cửa là sếp Phó sẽ đập cửa mất thôi.

Tiếng động lớn đến mức đã thu hút hàng xóm. Một bà cụ mở cửa nhìn thấy hai người đàn ông to lớn đứng trước cửa nhà Chu Hân, hốt hoảng ôm ngực, lớn tiếng mắng: “Đập phá nhà à? Giữa trưa thế này còn để ai ngủ không?”

Phó Tắc đã mất hết kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lùng lướt qua ổ khóa mỏng manh của cửa, giọng lạnh băng: “Tránh ra.”

Tài xế vội lùi lại.

Phó Tắc giơ chân lên, mạnh mẽ đạp cửa. Bà cụ sợ hãi hét lên: “Chết mất thôi, có kẻ phá cửa nhà dân!”

Phó Tắc không thèm bận tâm, tiếp tục cú đạp thứ hai, gương mặt càng lạnh lùng.

Chưa kịp đạp lần thứ ba thì cửa cuối cùng cũng mở ra.

Chu Hân xuất hiện trước cửa, tóc tai rối bù, mặc bộ váy ngủ ren.

Phó Tắc sững người, ánh mắt sâu hơn vài phần.

Chu Hân say khướt, tựa người vào cửa, hai má ửng đỏ, đôi môi bóng loáng ánh lên chút rượu trong suốt, trông như chỉ cần một cái liếʍ nhẹ đã cảm nhận được vị ngọt.

Hoàn toàn khác với hình ảnh nghiêm chỉnh thường ngày, mái tóc lòa xòa trước mặt khiến cô trông lười biếng và đầy tổn thương.

“Anh về rồi à?”

Chu Hân mơ màng, thấy bóng dáng một người đàn ông ở cửa, cô tưởng đó là Lý Mộc, vô thức lao vào ôm anh ta.

Đôi mắt Phó Tắc mở to đầy ngạc nhiên.

Khi cô ôm lấy anh, mùi hương ngọt ngào của hoa cỏ hòa lẫn với mùi rượu nhè nhẹ trên người cô xộc thẳng vào mũi anh.

Phó Tắc không biết liệu đó là mùi thơm hay là thứ gì khác.

Tài xế đứng sững tại chỗ.

Liệu đây có phải là thứ mà anh ta có thể nhìn miễn phí không?

Trước đây anh chưa từng thấy thư ký Chu có bất kỳ hành động lỗ mãng hay thiếu lịch sự nào.

Trừ bây giờ.

Cảm nhận được ánh mắt của Phó Tắc, tài xế vội rút lui khỏi cửa, cẩn thận đóng cửa lại.

Chu Hân không rõ là đang trong mơ hay ngoài đời thực.

Cô chỉ cảm thấy người đàn ông cô đang ôm thật nóng.

Ngước lên, hình ảnh của anh dần trở nên mờ nhạt, biến thành khuôn mặt của Lý Mộc.

Cô khóc nức nở, chất vấn: “Tại sao? Em đối với anh tốt như vậy, Lý Mộc, anh không thấy có lỗi với em sao?”

Giọng nói nghẹn ngào đầy tiếng khóc của cô nghe thật mềm mại trong tai Phó Tắc. Anh kéo cô ra một chút, hỏi: “Cô có biết tôi là ai không?”

Chu Hân không trả lời, chỉ không ngừng lẩm bẩm hỏi "tại sao".

Phó Tắc vốn là người thích chơi bời nhưng không lợi dụng người khác khi họ say xỉn. Anh định rời đi, nhưng giây tiếp theo, cả người anh đã bị Chu Hân đè xuống.

Và rồi, sự mềm mại từ đôi môi cô chạm vào môi anh đã hoàn toàn làm anh choáng váng.

Một tiếng "bùm" vang lên trong đầu.

Ngay sau đó, anh cảm nhận được những động tác vụng về của cô, khiến đôi môi anh gần như bị cọ sát đến bốc cháy.

Trong khoảnh khắc ấy, anh đột nhiên không còn ý định đẩy cô ra nữa.

Anh vốn đã có chút hứng thú với cô, giờ đây chính cô là người tự dâng mình đến.

Đôi mắt Phó Tắc lóe lên sự hứng thú mãnh liệt, anh xoay người và giành lấy quyền kiểm soát.

Không khí trong căn phòng bừa bộn nhanh chóng tràn ngập sự kí©h thí©ɧ ám muội.

Trong khoảnh khắc đó, lý trí của Chu Hân chợt tỉnh lại đôi chút, nhưng không kịp suy nghĩ gì, cô đã hoàn toàn chìm vào trong biển du͙© vọиɠ.

Cuối cùng, không biết cô đã thϊếp đi từ lúc nào.

---

Khi tỉnh lại, Chu Hân chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt là ở một số chỗ kín đáo.

Đầu óc cô mơ hồ, không thể suy nghĩ gì.

Cả căn phòng bừa bộn.

Phó Tắc không biết đã tỉnh từ khi nào, ngồi trên ghế, lông mày nhíu lại, ánh mắt giễu cợt lướt qua những chai rượu vương vãi khắp nơi, rồi nhìn về phía Chu Hân.

“Thì ra đời sống riêng của thư ký Chu lại phong phú đến vậy.”

Nghe thấy câu đó, Chu Hân lập tức tỉnh táo, quay phắt đầu lại, đôi mắt kinh hoàng nhìn về phía Phó Tắc.

Từng mảnh ký ức đêm qua nhanh chóng hiện về trong đầu cô.

Cô... cô đã ngủ với sếp của mình?

Sự thật kinh hoàng đó khiến cô chỉ muốn bỏ chạy, đầu óc bỗng nhiên hoàn toàn minh mẫn.

Cô vội vã kéo chăn lên che người, quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào Phó Tắc. Đôi mắt cô đảo liên tục, nghĩ thầm: Thôi chết rồi! Mình xong đời rồi!

Phó Tắc không nói thêm lời nào, chỉ tiếp tục nhìn cô, không biết là đang suy nghĩ gì.

“Sếp Phó, tôi... tôi đi tắm trước!”

Chu Hân nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, muốn trốn khỏi bầu không khí đáng sợ này. Cô chẳng màng đến việc mình mặc thứ gì, lao thẳng vào phòng tắm, không kịp nghĩ ngợi.

Nước nóng xối xuống từ vòi sen, chảy xuống đầu cô. Lúc đó, cô mới buộc phải chấp nhận sự thật trước mắt.

Cuộc chiến tối qua quá mãnh liệt.

Toàn thân cô đau nhức, gần như chỗ nào trên người cũng để lại những dấu vết ám muội. Cô cố chà xát nhưng không tài nào xóa sạch.

Không biết phải đối diện với Phó Tắc ra sao, Chu Hân chỉ biết trốn trong phòng tắm, cố gắng kéo dài thời gian.

Cô hy vọng khi mình ra ngoài thì anh đã rời đi.

Nhưng khi cô bước ra sau một tiếng đồng hồ, cô vẫn phải đối diện với đôi mắt đầy hứng thú của anh.

Phó Tắc đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi thoải mái trên ghế sô pha.

Trên tay anh cầm một nửa bức ảnh.

Cô cẩn trọng quan sát nét mặt của anh, rồi lấy hết can đảm nói:

“Sếp Phó, xin lỗi vì chuyện hôm qua. Tôi sẽ quên hết và giữ bí mật chuyện này. Hoặc nếu anh cần, tôi sẽ xin từ chức.”

“Cô có biết hôm nay là ngày gì không?” Giọng của Phó Tắc không mang chút nhiệt độ nào.

Chu Hân ngớ người, lôi điện thoại ra tìm trong ứng dụng ghi chú, vừa nhìn thấy nội dung cần làm hôm nay, mặt cô lập tức tái mét.

Cô hiểu mình đã bỏ lỡ điều gì, nỗi sợ hãi bắt đầu dâng lên không ngừng.

“Sếp Phó! Thật xin lỗi! Tôi... tôi quên mất.”

“Cô có biết công ty sẽ thiệt hại bao nhiêu tiền vì sai lầm của cô không?”

Giọng của Phó Tắc vô cùng bình thản, như thể anh chỉ đang kể lại một sự việc nhỏ nhặt, nhưng hậu quả thì khủng khϊếp: “Chu Hân, cô có bồi thường nổi không?”

Chu Hân biết mình đã gây ra tội lớn, cô cắn chặt răng: “Sếp Phó, nếu thiệt hại là do tôi gây ra, tôi sẽ cố gắng hết sức để bù đắp lại cho công ty. Tôi thật sự xin lỗi...”

“Bù đắp? Cô định lấy gì để bù đắp?” Phó Tắc bật cười, giọng nói sâu lắng: “Hai tỷ. Cô có làm đến chết ở thủ đô này cũng không thể bù đắp nổi con số đó.”