Chương 23: Sỉ nhục

"Thêm bao nhiêu?"

Khi nghe Phó Tắc hỏi vậy, Chu Hân biết mình có cơ hội thương lượng. Cô không khách sáo, nói thẳng: "Tăng lên 300.000 tệ mỗi năm, nếu ít hơn tôi sẽ không nhận việc ở phòng thị trường."

Thực ra cô đề xuất mức này là có lý do. Lương hiện tại của cô là hơn 150.000 tệ mỗi năm, cô chỉ đang yêu cầu tăng gấp đôi, không phải quá nhiều.

Số tiền này với Phó Tắc không đáng là bao, nhưng anh không định để cô dễ dàng đạt được mục tiêu như thế.

"300.000 tệ mỗi năm? Không nhiều, nhưng trước tiên tôi phải thấy giá trị của em."

Nói xong, anh đứng dậy đi thẳng vào phòng nghỉ trong văn phòng, rồi ra hiệu cho Chu Hân đi theo: "Lại đây."

Chu Hân nhíu mày, cô biết phòng nghỉ là nơi nào và cũng mơ hồ đoán được ý đồ của anh, nhưng cô không có cách nào từ chối.

Cô bước theo anh vào phòng nghỉ. Vừa bước vào, Phó Tắc đã kéo tay cô, đẩy ngã xuống giường, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Phòng nghỉ có đủ tiện nghi, từ giường, ghế sofa, đến bếp và phòng pha cà phê nhỏ.

Cô nằm trên giường, cố gắng ngồi dậy, nhưng Phó Tắc đã cúi xuống, khóa chặt tay và chân cô.

Ánh mắt anh găm chặt vào cô, môi nhếch lên: "300.000 tệ mỗi năm, em biết cách giành lấy mà, phải không?"

Lời nói của anh đầy ẩn ý.

Chu Hân bị anh ghìm lại không thể động đậy, cô cắn môi, cảm thấy khó chịu:

"Sếp Phó, mức lương tôi đề xuất là xứng đáng với công việc của tôi. Nếu anh không đồng ý, có thể nói thẳng, không cần phải sỉ nhục tôi thế này."

Cô cố gắng giãy giụa, nhận ra chân đã có thể cử động, lập tức co gối định phản kháng.

Phản ứng của Phó Tắc rất nhanh, anh bắt lấy chân cô, dùng một chút lực gấp ngược chân cô lên, tạo nên một tư thế đầy sỉ nhục.

Cô vẫn đang mặc váy, tư thế này thực sự khó coi vô cùng.

Chu Hân cảm thấy khuôn mặt mình lúc xanh lúc trắng, tức giận nói: "Tôi không cần 300.000 tệ nữa, thả tôi ra!"

"Em càng ngày càng bạo gan rồi."

Phó Tắc nắm chặt cổ chân trắng nõn của cô, ánh mắt sâu thêm khi nhìn làn da mềm mịn lộ ra.

"Bỏ qua chuyện tăng lương, chẳng phải em cũng nên thực hiện trách nhiệm làʍ t̠ìиɦ nhân sao? Chuyện sáng nay trên xe còn chưa khiến tôi thỏa mãn, bây giờ là lúc tiếp tục."

Nói xong, anh thấy khuôn mặt Chu Hân đã đỏ bừng, ngay cả tai cũng đỏ ửng.

Anh biết cô rất dễ xấu hổ, và điều đó lại càng khiến anh muốn chọc ghẹo cô hơn.

Đôi khi anh cảm thấy mình có sở thích khá kỳ quái, nhưng không thể dừng lại.

Chu Hân không đoán nổi suy nghĩ của anh, chỉ tưởng anh định làm thật. Khi nghe nhắc lại chuyện sáng nay, cô lập tức nhớ đến nụ hôn trên xe, mặt càng đỏ hơn.

Cô muốn từ chối, nhưng nghĩ đến bản hợp đồng mà mình đã ký với anh, cô biết mình không có quyền từ chối.

Suy nghĩ hồi lâu, Chu Hân cắn môi, bối rối nói: "Tôi không biết."

Cô thực sự không có kinh nghiệm trong chuyện nam nữ.

Nghe vậy, Phó Tắc cười khẽ, tay anh trượt từ cổ chân cô lên trên, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng cọ lên làn da cô, khiến cô nổi cả da gà.

Anh cúi xuống, thì thầm bên tai cô: "Đợi tôi phục vụ em à?"

"Thật sự tôi không biết làm."

Cô không có ý bảo anh phục vụ.

Nghe vậy, Phó Tắc đột nhiên bế cô xoay người lại, đặt cô nằm lên người mình, giọng trầm xuống: "Vậy chúng ta thử cách khác."

Nói rồi, anh kéo tay cô đặt lên thứ nóng rực.

Chu Hân đứng hình.

Cô muốn rút tay lại, nhưng anh không để cô đi: "Không dùng tay, thì tôi đành giải quyết ngay tại đây."

Chu Hân cạn lời.

Cô rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, bị dọa đến nỗi không dám phản kháng.

Không còn cách nào khác, Chu Hân đành ngậm ngùi làm theo. Suốt quá trình, cô cúi gằm mặt, không dám nhìn, tay chỉ biết làm theo kiểu vô hồn.

Không biết bao lâu trôi qua, khi Phó Tắc thở hắt ra, cuộc chiến mới kết thúc.

Chu Hân nhìn đống bẩn thỉu trên tay mình, mặt tái xanh, lập tức lao vào phòng tắm để rửa tay liên tục.

Cô rửa hết lần này đến lần khác, đến khi cảm thấy tay sạch mới thôi.

Phó Tắc đã chỉnh trang xong, trở lại dáng vẻ bình thường, lịch lãm đứng trước cửa phòng tắm, nhìn cô phát cuồng rửa tay.

Đôi mắt đen của anh hơi nheo lại: "Xem ra, em rất ghét bỏ tôi nhỉ."

Chu Hân bình tĩnh lại, nhìn thoáng qua Phó Tắc đang đứng đó, cô lau khô tay rồi bước ra khỏi phòng mà không trả lời anh.

Khuôn mặt cô lại trở nên lạnh lùng như mọi khi, cô nói giọng điềm tĩnh: "Sếp Phó, nếu không còn gì nữa, tôi ra ngoài làm việc trước."

Cô không đợi Phó Tắc đáp, đã quay lưng rời khỏi văn phòng với bước chân đầy tức giận.

Phó Tắc nhớ lại cảnh vừa rồi trong phòng nghỉ, nụ cười nhếch lên. Ban đầu, anh không định làm gì, nhưng sau đó lại thấy thú vị và quyết định ép cô phục vụ.

Dù sao, anh nghĩ đây cũng chỉ là khởi đầu, họ sớm muộn cũng sẽ tiến thêm một bước.

Sau khi ra khỏi văn phòng, Chu Hân lại chạy ngay vào nhà vệ sinh, cô rửa tay lần nữa, trong lòng cảm thấy ghê tởm khi nghĩ lại chuyện vừa rồi.

Tuy nhiên, khi vừa bước tới cửa nhà vệ sinh, cô đã nghe thấy tiếng bàn tán bên trong.

"Cậu có thấy Chu Hân vào văn phòng sếp Phó không? Cô ta vào lâu thật đấy, không biết họ làm gì trong đó nữa."

"Nam nữ ở riêng với nhau, ngoài việc đó thì còn gì nữa chứ."

"Được leo lên giường sếp Phó thì sướиɠ thật, nhìn xem, không cần tốn nhiều công sức mà được lên chức phó giám đốc luôn."

Nghe những lời này, Chu Hân nắm chặt tay lại, nhưng rồi cô hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh, bước vào nhà vệ sinh với vẻ tự nhiên.

Thấy cô bước vào, những người đang bàn tán lập tức ngưng lại, nhìn nhau và nhanh chóng rời đi.

Chu Hân cũng không thèm để tâm, rửa tay rồi bước ra, giả vờ như chưa từng nghe thấy gì. Cô tiếp tục thu dọn đồ đạc để chuyển sang phòng thị trường.

Đồ của cô không nhiều, chỉ vài hộp nhỏ, cô xách chúng lên và rời đi.

Chu Hân không chào tạm biệt đồng nghiệp nào ở phòng thư ký. Trước đây, cô luôn nghĩ họ đều tốt bụng, nhưng giờ sau khi nghe những lời bàn tán đó, cô nhận ra trong môi trường làm việc không hề có bạn bè thật sự, chỉ có những mối quan hệ giả tạo.

Cô một mình chuyển đồ đến phòng thị trường, vừa bước vào cửa đã va phải một người phụ nữ.

Cú va chạm khá mạnh, khiến hộp đồ trên tay cô rơi xuống đất.

Chu Hân vội cúi xuống nhặt đồ, phía trên vang lên giọng nói của một người phụ nữ: "Người mới à? Đi đứng kiểu gì thế?"