Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thì Ra Thư Ký Chu Là Người Như Vậy?

Chương 20: Thú vui đen tối của anh

« Chương Trước
"Tôi biết rồi, sếp Phó."

Chu Hân thu lại tất cả những ý nghĩ lung tung, lời của Phó Tắc khiến cô tỉnh táo hoàn toàn.

Nhìn thấy cô lại trở về dáng vẻ nghiêm túc, đứng đắn như mọi khi, Phó Tắc cảm thấy trống vắng lạ thường, nhưng anh không suy nghĩ quá nhiều, quay người ra ngoài.

Cả hai nhanh chóng chuẩn bị xong, Chu Hân cùng anh rời khỏi khách sạn.

Trên đường ra khỏi khách sạn, khi tới vỉa hè, cô định tự mình bắt xe về công ty. Nhưng Phó Tắc không cho cô cơ hội, trực tiếp lôi cô lên xe của anh.

Ngồi trong xe, cả người Chu Hân cảm thấy không thoải mái.

Nhớ lại những gì Phó Tắc đã nói lúc sáng, như thể anh đang chê cô là kẻ mộng mơ, không phân biệt được thực tế với viễn tưởng, khiến cô càng nghĩ càng tức. Cô nói với giọng hậm hực:

"Sếp Phó, chẳng phải anh đã nói tôi phải luôn giữ tỉnh táo, giữ khoảng cách với anh sao? Nếu vậy, tôi nghĩ tôi không nên ngồi xe của anh."

"Em giận rồi?"

Phó Tắc vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn cô, khi thấy mặt cô bỗng tối sầm lại, anh cười nhẹ: "Em không nghĩ là những gì tôi nói lúc sáng là đang làm nhục em chứ?"

Chu Hân bị anh đoán trúng suy nghĩ, cô lạnh lùng đáp:

"Thật ra không cần anh phải nhắc, tôi biết có rất nhiều phụ nữ mê anh, ai cũng muốn leo lên giường anh. Còn tôi, Chu Hân, chắc chắn sẽ không có chút ý định nào với anh."

Nói xong, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy công ty đang dần hiện ra trước mắt. Giờ là thời gian đi làm, rất nhiều đồng nghiệp đang tấp nập bước vào công ty.

Cô không thể để đồng nghiệp nhìn thấy mình bước ra từ xe của Phó Tắc, nếu không những tin đồn sẽ lại lan rộng.

Để tránh hiểu lầm, cô phải xuống xe trước: "Sếp Phó, làm ơn dừng xe ở đây, tôi muốn xuống."

Phó Tắc nghe cô nói chắc chắn sẽ không có ý gì với anh, tự dưng cảm thấy tâm trạng tụt xuống. Giờ thấy Chu Hân muốn xuống xe trước cổng công ty để tránh bị hiểu lầm, anh càng không muốn chiều ý cô.

Anh tiếp tục lái xe, thậm chí còn tăng tốc.

"Anh đang làm gì vậy? Mau dừng xe, tôi muốn xuống!"

Chu Hân không hiểu nổi sáng sớm Phó Tắc lại nổi cơn điên gì. Cô liếc nhìn về phía trước, thấy xe đã gần đến cửa chính công ty, trong lòng bắt đầu hoảng hốt, theo phản xạ cúi người xuống ghế, cố gắng trốn đi.

Thực tế, kính xe của Phó Tắc là loại kính một chiều, người bên ngoài không thể nhìn thấy ai đang ngồi bên trong.

Phó Tắc không muốn nói cho cô biết, cứ nhìn bộ dạng lo lắng tìm cách trốn của Chu Hân, anh lại thấy thích thú.

Tim Chu Hân đập thình thịch, lo lắng tới mức không dám ngẩng đầu. Xe đã đỗ ngay trước công ty, cô thấy không ít đồng nghiệp quen mặt đang bước vào tòa nhà.

Cô tức giận trừng mắt nhìn Phó Tắc, thấy anh đang cười, không nhịn nổi nên buột miệng mắng: "Đồ khốn! Anh thấy tôi khổ sở là anh vui lắm phải không? Làm tôi xấu hổ thế này khiến anh thỏa mãn chứ gì?"

Phải nói rằng, nhìn bộ dạng của cô lúc này, anh thật sự cảm thấy thoải mái.

Trêu chọc cô đúng là rất thú vị!

Phó Tắc giơ ngón tay chỉ vào mặt mình, cười nhẹ: "Trốn làm gì? Hôn tôi một cái thì tôi sẽ bỏ qua cho em."

Chu Hân: "..."

Rõ ràng là anh cố tình.

Bây giờ đừng nói đến chuyện hôn anh, cô thậm chí chỉ mong có thể bóp chết tên khốn này.

Chu Hân tức tối nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng: "Phó Tắc, anh thật quá đáng!"

"Quá đáng?" Phó Tắc nhướng mày, giọng thản nhiên: "Tôi chẳng thấy quá đáng ở đâu cả."

Nói rồi, anh liếc nhìn đồng hồ trên tay, tiếp tục: "Còn mười phút nữa là vào giờ làm rồi. Tôi đến muộn không sao, nhưng em đến muộn, bị trừ lương không ít đâu."

Nghe anh nói vậy, Chu Hân càng tức điên.

Cô biết rõ tính cách của Phó Tắc, anh không đạt được mục đích sẽ không buông tha.

Ngực cô phập phồng trong cơn tức giận, liếc nhìn xung quanh thấy đồng nghiệp đã vào hết, cô mới từ từ ngồi dậy, vội vàng hôn nhẹ lên má anh.

Hôn xong, cô bực tức nói: "Giờ thì thả tôi xuống xe được chưa?"

Phó Tắc sờ lên má mình, cú chạm nhẹ như chuồn chuồn đạp nước ấy xém tí nữa khiến tâm trí anh xao động.

Thấy mặt Chu Hân lại bắt đầu đỏ bừng lên, nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, anh không khỏi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

"Em vừa rồi hôn nhanh quá, chẳng cảm nhận được gì."

Dứt lời, Phó Tắc bất ngờ túm lấy cổ tay Chu Hân, kéo cô về phía mình.

Cô không chống lại nổi sức lực của anh, cả người ngã nhào về phía trước.

Phó Tắc ngả lưng dựa ghế, tay dài ôm lấy eo cô, khóe miệng mỉm cười nói: "Đổi chỗ hôn đi, hôn ở đây này."

Anh chỉ vào đôi môi mình.

Chu Hân sắp bị anh tra tấn đến phát điên, khuôn mặt cô tức đến tái xanh, tay chân vùng vẫy phản kháng: "Đồ vô lại, buông tôi ra, buông ra!"

Cô càng giãy giụa, khuôn mặt càng đỏ bừng, cổ áo cũng tuột xuống để lộ cảnh xuân.

Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, biết mình không thể thoát ra được, đành quay mặt đi chỗ khác, nhất quyết không để anh đạt được mục đích.

Sau màn vật lộn, cơ thể Phó Tắc đã bắt đầu có phản ứng. Hai người dán sát vào nhau, Chu Hân tất nhiên cảm nhận được sự thay đổi đó.

Mắt cô mở to đầy kinh ngạc: "Phó Tắc, anh biếи ŧɦái thật đấy, ngay tại đây mà anh cũng..."

Nói đến đây, cô chẳng dám nói thêm nữa, sau đó cô càng cố sức giãy giụa, sợ mình sẽ bị anh ăn thịt ngay tại chỗ.

Hơi thở của Phó Tắc trở nên gấp gáp, anh có chút khó chịu, dùng lực đè chặt Chu Hân đang vùng vẫy, khiến cô không thể cử động được nữa.

“Anh bình tĩnh lại đi, bây giờ đang là ban ngày, chúng ta còn đang ở trên xe, anh nhịn một chút được không?” Chu Hân run rẩy, cố gắng thương lượng với anh.

"Tôi không cầm thú như vậy."

Phó Tắc thở hắt ra, cố gắng kiềm chế cảm giác hừng hực trong người.

Anh đưa tay nâng cằm Chu Hân lên, thấy vẻ mặt đầy sợ hãi của cô, trong lòng anh bất giác mềm đi, khẽ thở dài: "Được rồi, lần này tôi tha cho em, lần sau không có chuyện dễ dàng thế đâu."

Nghe anh nói vậy, Chu Hân lập tức gật đầu lia lịa, như sợ anh đổi ý.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Phó Tắc theo phản xạ giữ lấy sau gáy cô, rồi nghiêng người tới hôn lên môi cô.

Nụ hôn của anh, giống như chính con người anh, mang đến cảm giác đầy áp lực.

Chu Hân muốn chống cự, nhưng tay chân bị anh giữ chặt, chẳng thể làm gì.

Phó Tắc hôn rất thành thục, anh chiếm thế thượng phong, dẫn dắt cô vào cơn sóng tình.

Không biết bao lâu sau, khi Chu Hân sắp nghẹt thở, anh mới chịu buông tha cho cô.

Chu Hân há to miệng thở dốc, ngước mắt nhìn gương mặt bình thản của Phó Tắc, càng cảm thấy mình lúc này thật tệ hại.

Thấy cô thở hổn hển như vậy, anh cười nhạo: "Yêu nhau bốn năm, mà bạn trai cũ rác rưởi kia của em không dạy em cách hôn sao?"

Bốn năm đó thực ra cũng giống như một mối tình kiểu Plato, chỉ giới hạn ở việc nắm tay và ôm nhau, bình thường ra ngoài ăn uống, những hành động khác thì chưa bao giờ xảy ra.

Đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông hôn đến mức chân tay bủn rủn.

Những chuyện này đương nhiên Chu Hân không thể kể cho Phó Tắc, tránh bị anh chế giễu.
« Chương Trước