Chương 18: Anh hùng cứu mỹ nhân

Cơn đau từ lưng truyền đến, kéo theo cả cơn đau âm ỉ ở dạ dày.

"Ưʍ..."

Chu Hân rít lên một hơi vì đau, ngẩng đầu nhìn Lý Mộc với ánh mắt hung hãn, đột nhiên cô hối hận vì vừa rồi đã quá kích động, nói những lời chọc tức hắn.

Hôm nay gặp phải quá nhiều chuyện bực bội, cô không kiểm soát được cảm xúc của mình.

Giờ đây, đêm đã khuya, khu vực xung quanh vắng người qua lại, độ an toàn rất thấp.

Thêm vào đó, đàn ông và phụ nữ vốn có sự chênh lệch về sức mạnh. Nếu Lý Mộc bị chọc giận và làm gì đó quá đáng, cô sẽ không thể chống đỡ được.

Càng nghĩ, Chu Hân càng cảm thấy lo sợ. Cô hạ giọng, cau mày: "Lý Mộc, anh định làm gì? Ở đây có camera, anh gây chuyện sẽ phải trả giá đắt."

Thực ra, Lý Mộc cũng chẳng dám làm gì nghiêm trọng, nhưng nhìn thấy Chu Hân sợ hãi, hắn nảy ra ý định hù dọa cô một phen. Ai bảo cô ta lúc nào cũng đối đầu với hắn? Hôm nay hắn quyết cho cô nếm mùi một chút.

Nghĩ thế, Lý Mộc bỗng nổi tà tâm, sắc mặt càng trở nên độc ác. Hắn tiến đến gần Chu Hân, thô bạo bóp lấy mặt cô.

"Sợ rồi hả? Cô nghĩ cái camera cỏn con này tôi sợ à? Cho dù hôm nay cô chết ở đây, tôi cũng có cách thoát tội."

Hắn cố tình nói thế để dọa Chu Hân, càng thấy cô sợ, hắn càng thỏa mãn.

Ngón tay Lý Mộc bắt đầu trượt xuống, mắt hắn lóe lên ánh nhìn đầy da^ʍ tà: "Trước đây chưa kịp chơi cô, đúng là tiếc thật. Mỹ Mỹ quản lý gắt gao, nhưng dạo này cô ấy bận mang bầu, chẳng để ý nhiều. Cơ thể cô... tôi thèm đã lâu rồi. Hôm nay thì..."

Hắn còn chưa kịp nói hết, Chu Hân đã nhanh trí, nhân lúc hắn lơ đễnh, cô dồn sức đầu gối, thúc mạnh vào hạ bộ của hắn.

Cú đá chính xác và mạnh mẽ khiến Lý Mộc ôm lấy hạ thân, đau đớn rú lên thảm thiết.

Chu Hân không quan tâm hắn đau thế nào, vừa được thả ra, cô lập tức quay đầu bỏ chạy. Nhưng vừa chạy vài bước thì phía sau lại truyền đến tiếng Lý Mộc tức giận mắng: “Đứng lại! Con tiện nhân này dám đá tao!”

Cô liều mạng chạy, nhưng vì đôi giày cao gót gây trở ngại, cô không chạy được bao xa đã bị Lý Mộc đuổi kịp.

Hắn giơ tay định tát cô, bỗng có một luồng sáng mạnh chiếu thẳng vào mắt hắn, khiến hắn không mở mắt ra được.

Một chiếc xe dừng ngay bên cạnh, ánh sáng đột ngột tắt đi, một người bước xuống xe, không nói lời nào, đấm thẳng vào mặt Lý Mộc.

Cú đấm quá mạnh khiến Lý Mộc ngã nhào xuống đất, đầu óc quay cuồng.

Chu Hân còn chưa kịp định thần thì đã bị một bàn tay vững chãi ôm lấy vai, bên tai cô vang lên giọng nói quen thuộc:

“Tên khốn này có làm gì em không?”

Cô ngẩng đầu nhìn lên, vừa trông thấy Phó Tắc, sống mũi bỗng chốc cay xè.

Vì ai mà cô phải ở lại công ty đến khuya thế này, để rồi bị Lý Mộc bắt gặp? Cô cắn môi, cố gắng kìm nén cảm xúc.

Phó Tắc mặt mày tối sầm, đầy giận dữ, trông có vẻ cực kỳ tức giận. Lý Mộc đã bị đấm đến mức không thể phản kháng, vậy mà anh vẫn không kiềm chế được, còn định đá thêm vài cú.

Trời mới biết khi nãy lúc lái xe, từ xa anh thấy Chu Hân bị một người đàn ông đuổi theo trên đường, lòng anh đã hoảng loạn đến mức nào.

Lý Mộc bị đá đau đến mức kêu la thảm thiết, khi nhìn rõ người đánh mình, hắn nhận ra gương mặt ấy, chính là người đàn ông mà hắn ta đã thấy ở nhà Chu Hân khi cô đề nghị chia tay.

Bọn họ quả nhiên có gì với nhau!

"Lại là anh! Chu Hân, cô còn dám nói tôi tệ, trong khi cô đã cắm sừng tôi từ lâu rồi!"

Thấy Lý Mộc vẫn còn sức để chửi rủa, Phó Tắc đá thẳng vào bụng hắn, khiến hắn hét lên đau đớn: “Mày biết tao là ai không? Tao có tiền, mày coi chừng tao tìm người xử mày!”

“Tôi đợi anh tới xử tôi.”

Phó Tắc hạ giọng đáp lại một câu, rồi nhìn sang Chu Hân với khuôn mặt tái nhợt, nhíu mày nói: "Trước đây em mù đến mức nào mới có thể để mắt đến loại hèn nhát này?"

Anh biết người đàn ông này tên là Lý Mộc, cũng biết đây là bạn trai cũ của Chu Hân, người mà cô đã hẹn hò suốt bốn năm.

Chu Hân bây giờ mới nhận ra không chỉ mắt mình kém, mà còn gặp vận xui.

Nếu không thì sao lại vừa thoát khỏi một gã tồi, lại rơi vào ổ sói của Phó Tắc.

Cô vừa mệt vừa sợ, thật sự không muốn tiếp tục dày vò nữa, đối với những lời mỉa mai của Phó Tắc, cô hoàn toàn chấp nhận.

Chu Hân nắm lấy tay Phó Tắc, khẩn cầu: "Anh có thể đưa tôi về nhà trước không? Tôi mệt quá rồi."

Phó Tắc nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, liếc mắt nhìn Lý Mộc nằm trên đất, thở không ra hơi, lạnh lùng cảnh cáo: “Lần sau còn dám làm phiền cô ấy, tao bẻ gãy tay mày.”

Nói rồi, anh cúi xuống bế bổng Chu Hân lên. Cô không phản kháng, mệt mỏi nằm gọn trong vòng tay anh, để anh đặt vào ghế phụ trong xe.

Cô ngồi trên ghế phụ, xe vẫn chưa khởi động. Phó Tắc thấy cô vẫn mang vẻ mặt nửa sống nửa chết, lập tức trầm giọng nói:

“Vẫn còn sợ à? Yên tâm, sau bài học lần này, hắn sẽ không dám làm chuyện đó nữa đâu.”

Dư âm của sợ hãi dần dần tan biến, chỉ còn lại lòng biết ơn.

Thực ra lần này, cô thật lòng biết ơn Phó Tắc. Nếu không có anh, chắc cô đã gặp chuyện lớn rồi.

Ngay lúc cô còn đang suy nghĩ, Phó Tắc vốn ngồi ở ghế lái đột ngột tiến lại gần.

Khoảng cách giữa họ thu hẹp, đến mức cô có thể nhìn thấy rõ từng lỗ chân lông trên mặt anh.

Cả hai hít thở chung một bầu không khí, tim Chu Hân bắt đầu đập loạn nhịp, mặt cô đỏ bừng lên.

Cô không dám cử động, đôi mắt nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai đến mức khó tin của anh. Trong con ngươi đen kịt của anh, cô có thể thấy bóng dáng của chính mình.

Chu Hân bối rối, lắp bắp: “Anh... anh định làm gì?”

Không khí trong xe trở nên ngột ngạt, đầy vẻ mập mờ. Phó Tắc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, tay anh nhẹ nhàng vuốt lên má cô.

Không trả lời câu hỏi của cô, mà hỏi ngược lại: “Còn sợ không?”

Chu Hân vội vàng lắc đầu.

Thấy vậy, bàn tay Phó Tắc từ từ trượt xuống, cuối cùng ngón tay dừng lại ở xương quai xanh của cô.

“Tên kia đã chạm vào em chỗ nào?”

Chu Hân tròn mắt ngạc nhiên, không hiểu anh đang định làm gì.

Tay anh tiếp tục trượt xuống gần vùng ngực của cô, rồi hỏi: “Chỗ này?”

Cô vội lắc đầu. Sau đó, tay anh dừng lại trên môi cô, giọng anh vang lên: “Chỗ này?”

“Không, anh ta không chạm vào đâu cả!”

“Chắc chứ?”

Trái tim Chu Hân đập thình thịch, cô dự cảm anh sắp làm gì đó, lập tức lấy tay chống lên ngực anh, vội vàng nói:

“Thật mà, hắn không chạm vào tôi! Tôi hôm nay mệt lắm, anh có thể đưa tôi về nhà được không?”

Phó Tắc mỉm cười, sau đó kéo dây an toàn cài lại cho cô, rồi không nói thêm lời nào, ngồi thẳng lưng khởi động xe.

Đây là anh đồng ý đưa cô về?

Chu Hân không hiểu anh đang nghĩ gì, nhưng nhớ lại cảnh tượng mờ ám vừa rồi, mặt cô lại đỏ bừng lên.

Không ai nói lời nào, xe lăn bánh trong yên lặng. Không biết qua bao lâu, khi cô gần như sắp thϊếp đi, xe bất ngờ dừng lại.

Chu Hân quay sang nhìn, nhận ra mình đã bị Phó Tắc đưa đến khách sạn.

Chính là khách sạn mà anh vẫn thường đến, sáng nay cô cũng vừa đi ra từ nơi này.

Hơn nửa đêm đến khách sạn, Chu Hân không cần nghĩ cũng biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì.

Tuy rằng khi ký hợp đồng, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, dù sao sớm muộn gì cũng phải ngủ với Phó Tắc, sớm hay muộn một chút cũng chẳng khác gì?

Nhưng khi chuyện đã đến, cô lại bắt đầu chùn bước.

Chu Hân có chút không muốn vào khách sạn, cô liếc nhìn Phó Tắc, giọng điệu mang chút thương lượng: "Sếp Phó, hôm nay tôi thật sự rất mệt, đêm nay có thể..."

"Không thể."

Phó Tắc trực tiếp cắt ngang lời cô, không để lại bất cứ chỗ nào để thương lượng. Anh bước tới trước mặt cô, cúi người xuống nói: "Đêm nay tôi rất có hứng."