Chương 17: Tin đồn

Chu Hân rời khỏi bệnh viện, cầm thuốc bắt taxi trở về công ty. Hôm nay cô không xin nghỉ phép, nên có chút lo lắng khi lén lút quay lại chỗ làm của mình.

Về đến chỗ ngồi, cô phát hiện hôm nay Phó Tắc có việc không đến công ty, khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Chu Hân đang định bắt tay vào công việc, thì phát hiện một đồng nghiệp đang thu dọn đồ đạc. Nhìn kỹ lại, không ai khác chính là Lý Nguyệt, người đã từng gây sự với cô lần trước.

Lý Nguyệt đang bực bội thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa xoay người, cô ta thấy Chu Hân quay lại làm việc, cơn giận nén bấy lâu như bùng lên ngay lập tức.

Cô ta đặt đồ đạc xuống, lao đến trước mặt Chu Hân, giận dữ nói: “Chu Hân, cô thật là lòng dạ độc ác! Tôi chỉ nói cô một câu, mà cô đã thì thầm bên gối Phó tổng để sa thải tôi. Cô nhỏ mọn thế sao, thật hèn hạ!”

Lý Nguyệt bị đuổi việc?

Chu Hân không hề biết chuyện này, cô chưa từng nói bất cứ điều gì với Phó Tắc, nên chuyện này rõ ràng không liên quan đến cô.

Nhìn Lý Nguyệt đang phát điên, cô lười đáp trả: “Tôi không liên quan gì đến việc cô bị đuổi.”

“Không liên quan? Nếu không vì cô, sếp Phó sao có thể đuổi tôi? Tôi có thiếu năng lực gì đâu? Rõ ràng là cô nói xấu sau lưng tôi, cô thật hèn hạ, tôi phải gϊếŧ cô!” Lý Nguyệt tức điên, lao tới định bóp cổ Chu Hân.

Trong môi trường làm việc, ai mà ngờ có kẻ bỗng nhiên phát điên như vậy? Mọi người xung quanh còn chưa kịp phản ứng.

May mắn thay, trợ lý của Phó Tắc đi ngang qua, nhanh chóng kéo Lý Nguyệt lại, ngăn không cho cô ta làm loạn.

“Thả tôi ra! Tôi phải gϊếŧ cô ta!”

Trợ lý cau mày, giọng lạnh lùng cảnh báo: “Lý Nguyệt, tự cô đi cho tử tế, mọi chuyện sẽ yên ổn. Nếu cô còn muốn làm loạn, đừng trách tôi báo cảnh sát.”

“Chu Hân, cô dám nói cô với sếp Phó không có gì à? Nếu không có, tại sao trợ lý của anh ta lại giúp cô như thế? Cô chỉ là loại bán thân để thăng tiến thôi, đồ hèn hạ!”

Lời nói này khiến cả văn phòng bắt đầu xì xào bàn tán.

Chu Hân lập tức tái mặt, cô vừa mới ký hợp đồng làm người tình của Phó Tắc, đúng thật là bán thân rồi còn gì?

Đối mặt với những lời cáo buộc đó, cô không thể phản bác. Cô không có tư cách để chối cãi, bởi đó là sự thật.

Chu Hân cắn chặt môi, không nói gì. Trợ lý Tôn liếc nhìn cô, thấy sắc mặt cô không tốt, vội vàng gọi bảo vệ đến.

Bảo vệ kéo Lý Nguyệt đi, văn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Chu Hân cảm nhận được những ánh nhìn dò xét từ đồng nghiệp xung quanh, cô chỉ biết cứng đờ người, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh, cô hắt nước lên mặt, làn nước lạnh khiến cảm xúc cô dịu đi đôi chút.

Nhìn vào gương, Chu Hân cảm thấy ghét bản thân, cúi đầu, không muốn nhìn vào hình ảnh của mình.

Thật ra, ngay lúc này cô cũng ghét chính bản thân mình như vậy. Lý Nguyệt nói hoàn toàn đúng, sau này mối quan hệ tai tiếng giữa cô và Phó Tắc chắc chắn không thể giải thích rõ ràng được nữa.

Chu Hân hít sâu vài lần, cố lấy lại tinh thần trước khi bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Vừa trở lại bàn làm việc, cô đã nghe loáng thoáng những lời thì thầm của đồng nghiệp.

“Thường ngày có ai bị đồng nghiệp bắt nạt, sếp Phó chẳng bao giờ can thiệp, vậy mà thư ký Chu vừa bị bắt nạt, sếp Phó lập tức đuổi người ta. Mối quan hệ này chắc chắn không bình thường.”

“Tôi thấy Lý Nguyệt dù có điên, nhưng một câu cô ta nói không sai, thư ký Chu chắc chắn có mối quan hệ mờ ám với sếp Phó.”

“Thôi thôi, đừng nói nữa, lỡ cô ta nghe thấy thì chúng ta cũng gặp rắc rối không nhỏ đâu.”

...

Chu Hân nghe thấy những lời đàm tiếu, lòng cô càng thêm nặng nề, nhưng chẳng thể làm gì để ngăn cản họ. Cô chỉ có thể tự nhủ phải mạnh mẽ hơn, không để tâm đến những lời đàm tiếu đó.

Cô làm như không nghe thấy gì, thản nhiên trở lại bàn làm việc.

Thấy cô quay lại, mọi người lập tức im lặng.

Chu Hân vùi đầu vào công việc, cố gắng quên đi mọi chuyện, làm việc miệt mài cho đến khi tất cả đồng nghiệp đã ra về, cô mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan ca.

Ra khỏi công ty, cô đứng bên đường chờ bắt taxi về nhà.

Nhưng chưa kịp bắt xe, một chiếc BMW màu đỏ bỗng dừng ngay trước mặt cô. Cửa xe mở ra, người bước xuống không ai khác chính là Lý Mộc.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, đến bắt xe cũng đυ.ng phải hắn.

Chu Hân liếc nhìn hắn một cái, xoay người bỏ đi. Nhưng Lý Mộc lập tức gọi giật lại: “Đứng lại!”

Chu Hân coi như không nghe thấy, tiếp tục bước đi. Cô không muốn dây dưa với hắn vào giờ này.

Rõ ràng, Lý Mộc không chịu buông tha. Hắn chạy vài bước đuổi theo, nắm lấy cánh tay cô, giọng đầy châm chọc: “Chu Hân, sao gặp tôi lại chạy? Trước kia cô đâu có như vậy, ngày xưa thấy tôi là cô lao đến, yêu tôi đến mức không thể rời xa cơ mà.”

“Anh không thấy ghê tởm à?”

Chu Hân hiểu rõ, Lý Mộc nói thế chỉ để hạ nhục cô. Ngày trước, đúng là cô từng rất thích hắn, bởi hắn là mối tình đầu của cô.

Họ đã ở bên nhau bốn năm, nói không có tình cảm là nói dối.

Bốn năm đó là cả thanh xuân của cô, cô đã dành rất nhiều tâm huyết cho Lý Mộc, vậy mà cuối cùng, tình cảm ấy lại trở thành thứ để hắn lăng mạ.

Lần đầu tiên trong đời, Chu Hân cảm thấy ghê tởm hắn, không hiểu sao ngày trước cô lại mù quáng đến vậy.

Cô nhìn vào khuôn mặt đầy tự mãn của hắn, cười nhạt: “Hôm nay bị tôi làm mất mặt ở bệnh viện, giờ tìm tôi để lấy lại sĩ diện à? Lý Mộc, anh đúng là đáng thương. Trước mặt Trần Mỹ Mỹ thì làm con chó, còn trước mặt tôi thì lại vênh váo thế này hả?”

Nói xong, Chu Hân liếc nhìn chiếc BMW đỏ bóng loáng của hắn, mỉa mai: “Ôi, BMW à? Xem ra làm con chó liếʍ gót cho bà chủ cũng có giá trị chứ. Nhưng mà gà rừng thì có cố cũng chẳng thành phượng hoàng được đâu. Ngồi trong xe này, người không biết còn tưởng anh là tài xế.”

Lời nói của Chu Hân như chọc vào lòng tự trọng của Lý Mộc. Chiếc xe này đúng là do Trần Mỹ Mỹ mua cho, nhưng thì đã sao? Đó cũng là bản lĩnh của hắn!

Về quê, ai nhìn mà chẳng ghen tị với hắn, ai nhìn chẳng khen hắn đang sống tốt?

Chỉ có Chu Hân là không tâng bốc hắn, ngược lại còn mắng hắn là kẻ ăn bám!

Lòng tự ái bị tổn thương, khuôn mặt Lý Mộc tối sầm lại. Hắn đẩy mạnh Chu Hân về phía chiếc xe, lực mạnh đến nỗi cô loạng choạng ngã vào thân xe, lưng va mạnh vào cửa xe phát ra tiếng “bốp” đau đớn.