Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thì Ra Thư Ký Chu Là Người Như Vậy?

Chương 16: Vu oan

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chu Hân đứng quan sát một lúc, cuối cùng không nhịn được, bước tới đỡ Trần Mỹ Mỹ dậy.

Nhưng vừa mới đỡ cô ta lên, giọng nói quen thuộc của Lý Mộc vang lên sau lưng: “Chu Hân, cô đang làm gì đấy? Bỏ tay ra khỏi vợ tôi!”

Là Lý Mộc!

Chu Hân cau mày, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.

Cô buông tay Trần Mỹ Mỹ ra, Lý Mộc lập tức lao đến đỡ vợ, ánh mắt hằm hằm nhìn Chu Hân: “Cô ác thật đấy, dám đẩy một người phụ nữ mang thai, cô không sợ gây ra chuyện một xác hai mạng à?”

"..."

Tên này dùng mắt nào nhìn thấy cô đẩy người thế?

Chu Hân vốn đã không vui cả ngày, lại thêm bệnh tật, giờ còn gặp phải chuyện này, tâm trạng cô càng tồi tệ hơn.

Hít sâu một hơi, cô cố nén giận, lạnh lùng đáp: “Lý Mộc, anh đúng là mù rồi! Anh thấy tôi đẩy cô ấy lúc nào? Tự bịa chuyện thì cũng phải xem mình mặt dày đến đâu chứ!”

“Tôi bịa chuyện? Tôi rõ ràng thấy cô đẩy vợ tôi, cô còn dám chối à?”

Lý Mộc ôm chặt Trần Mỹ Mỹ, tỏ ra lo lắng hỏi: “Mỹ Mỹ, em thấy sao rồi? Bụng có đau không?”

“Em không sao, em bé cũng ổn.”

Nói xong, Trần Mỹ Mỹ nhìn Chu Hân. Cô không rõ mối quan hệ giữa chồng mình và người phụ nữ này là gì, nhưng chắc chắn là quen biết, hơn nữa không phải là quan hệ tốt.

Tuy nhiên, người phụ nữ tên Chu Hân này đã giúp cô đứng dậy. Từ ánh mắt đầu tiên, cô cảm nhận được sự thiện ý từ Chu Hân, không giống người xấu.

Trần Mỹ Mỹ vốn đơn thuần, thấy Lý Mộc vu oan cho Chu Hân, lập tức giải thích: “Chồng à, cô ấy không đẩy em đâu, là em tự ngã. Cô ấy còn tốt bụng đỡ em dậy nữa.”

“Không thể nào!”

Lý Mộc không tin Chu Hân lại tốt bụng đến thế.

Nếu là anh ta, anh ta chắc chắn không làm vậy.

Anh ta chỉ tay vào Chu Hân, tiếp tục lý sự cùn: “Cô đẩy vợ tôi, nếu sau này có chuyện gì với Mỹ Mỹ và đứa bé, tôi sẽ không tha cho cô đâu!”

Là định ăn vạ đây mà?

Đúng là gan chó!

Chu Hân gần như phát điên vì sự ngang ngược của Lý Mộc. Nhớ lại quãng thời gian từng mê mẩn người đàn ông này, cô chỉ có thể tự trách bản thân mình quá mù quáng.

Cô liếc nhìn Trần Mỹ Mỹ với vẻ ngoài trắng trẻo, trông rất thật thà, ngây thơ không toan tính, trong lòng thấy thương hại cho người phụ nữ này. Cô cũng không hiểu Lý Mộc đã lừa cô ấy kết hôn thế nào.

Nhưng giờ Trần Mỹ Mỹ đang mang thai, Chu Hân không muốn nói nhiều, tránh việc gây kích động nguy hiểm.

Nuốt giận, coi như làm việc thiện.

Chu Hân không muốn dây dưa thêm với kẻ tiểu nhân như Lý Mộc: “Bệnh viện có camera, tôi có đẩy hay không, gọi cảnh sát đến xem là rõ.”

Nói rồi, cô quay sang nhìn Trần Mỹ Mỹ, lời nói mang chút nhắc nhở: “Cô nên cẩn thận với anh ta, không phải người tốt đâu.”

“Chu Hân, cô đang nói bậy cái gì vậy!? Đừng có vu oan cho tôi!”

Lý Mộc sợ những bí mật của mình sẽ bị Chu Hân vạch trần, vội vàng quay sang giải thích với Trần Mỹ Mỹ:

“Vợ à, em biết rõ anh mà, anh là người như thế nào em hiểu chứ. Đừng nghe cô ta nói bậy. Trước đây giữa anh và cô ta có chút mâu thuẫn, cô ta cố tình bịa đặt thôi.”

“Ồ, chút mâu thuẫn?”

Chu Hân nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt Lý Mộc, cơn tức giận lại vơi bớt: “Lý Mộc, anh có dám kể cho vợ nghe mâu thuẫn đó là gì không? Nếu không, để tôi kể hộ.”

Cô cố tình không nói rõ, chỉ để khıêυ khí©h anh ta.

Lý Mộc hoảng sợ, sợ những việc làm trước đây sẽ bị Chu Hân vạch trần, anh ta cuống cuồng kéo Trần Mỹ Mỹ đi.

Trần Mỹ Mỹ nhìn anh ta nghi ngờ: “Chồng à, anh và chị ấy rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Từ nhỏ, Trần Mỹ Mỹ luôn sống trong sự bảo bọc của gia đình, chưa từng tiếp xúc với đen tối của cuộc sống.

Lúc này, cô không nghĩ đến những điều tồi tệ, chỉ muốn biết giữa Chu Hân và Lý Mộc có chuyện gì, liệu có thể hòa giải được không.

Nhưng Lý Mộc sợ hãi, cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng: “Chuyện cũ kỹ thôi em à, không đáng nhắc đến!”

Nói xong, anh ta nhanh chóng xoa bụng vợ, chuyển chủ đề: “Vợ yêu, em chắc đói rồi nhỉ? Anh đưa em đi ăn trưa nhé. Cả buổi kiểm tra mà em chưa ăn gì còn gì.”

“Ừ… cũng được.”

Trần Mỹ Mỹ không cố chấp, nắm tay Lý Mộc, chuẩn bị rời đi.

Trước khi rời đi, Trần Mỹ Mỹ quay lại nhìn Chu Hân với ánh mắt áy náy:

“Cô Chu, thật xin lỗi. Chồng tôi lo quá nên mới hiểu lầm cô. Hôm nào tôi mời cô đi ăn để xin lỗi nhé. Cô cho tôi số điện thoại được không?”

Cô gái này thật sự tốt bụng, đúng là không hợp với Lý Mộc chút nào.

Ban đầu, Chu Hân không định cho số, nhưng khi thấy Lý Mộc đang bồn chồn lo lắng, cô thay đổi ý định.

Chắc chắn Lý Mộc đang sợ việc cô trao đổi số với Trần Mỹ Mỹ.

Nếu Chu Hân tiết lộ điều gì không nên nói, hình tượng người chồng tốt của Lý Mộc chắc chắn sụp đổ.

Chỉ cần giữ liên lạc với Trần Mỹ Mỹ, Lý Mộc sẽ sống trong lo sợ hàng ngày!

Nghĩ đến đây, Chu Hân bỗng thấy vô cùng khoái chí!

Cô không do dự, lấy điện thoại mở wechat ra: “Được, tôi quét mã của cô.”

Ngay trước mặt Lý Mộc, Chu Hân kết bạn WeChat với Trần Mỹ Mỹ. Nhìn sắc mặt tái mét của anh ta, cô mới cảm thấy thoải mái rời đi.

Chu Hân vừa ra khỏi cổng bệnh viện, điện thoại lập tức reo lên.

Là cuộc gọi từ em trai cô!

Chu Hân vội vàng nhấn nút nghe, giọng nói lo lắng của em trai vang lên từ đầu dây bên kia: “Chị, tình hình của bố sao rồi? Bệnh viện gọi cho em, nói bệnh của bố trở nặng!”

Cô không ngờ bệnh viện lại liên lạc với em trai mình.

Em ấy đang còn đi học, Chu Hân không muốn làm cậu lo lắng, vội vàng nói tránh: “Không có gì nghiêm trọng đâu. Có chị ở đây rồi, em cứ tập trung học hành đi.”

“Em không yên tâm! Em muốn đến bệnh viện thăm bố, chị giúp em xin nghỉ được không?”

“Không được!”

Chu Hân không đồng ý. Cô nghiêm túc nói: “Em sắp thi đại học rồi, bây giờ việc quan trọng nhất là học, bố đã có chị chăm sóc.”

“Chị ơi, em xin chị đấy, em thật sự lo cho bố!”

Dù Chu Châu nài nỉ như thế nào, Chu Hân vẫn không đồng ý.

Cuối cùng, cô ép cậu phải hứa sẽ ở lại trường và chăm chỉ học hành, rồi mới chịu cúp máy.

---

Màn hình điện thoại vừa tắt, Chu Châu lo lắng đi vòng quanh phòng ký túc xá.

Tình trạng của bố có vẻ nghiêm trọng.

Cầu xin chị chẳng có tác dụng, cậu phải tự mình hành động, nhất định phải đến bệnh viện thăm bố.

Dù chỉ là lần gặp cuối, cậu cũng muốn thấy bố!

Nhưng trường nội trú rất nghiêm ngặt, chỉ có phụ huynh xin phép mới có thể ra ngoài, nếu không thì không được phép.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Chu Châu quyết định chọn con đường cực đoan nhất: Trốn khỏi trường!

Sau khi đưa ra quyết định, cậu bắt đầu chuẩn bị những thứ cần thiết để trốn khỏi trường.

Trong khi đó, Chu Hân ở một góc khác của thành phố, hoàn toàn không hay biết gì...
« Chương TrướcChương Tiếp »