Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thì Ra Thư Ký Chu Là Người Như Vậy?

Chương 15: Bệnh dạ dày trở nặng

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ký xong rồi."

Trợ lý nhận tập tài liệu, lật qua một lần rồi gấp lại. Anh rút từ trong túi ra một chiếc thẻ phòng, đưa cho Chu Hân: “Đây là sếp Phó bảo tôi đưa cho cô, nói sau này cô sẽ cần dùng đến.”

Chu Hân cầm thẻ phòng, cảm giác như đang cầm một vật nóng bỏng tay, thứ chứng minh cô đã bán rẻ chính mình để đổi lấy tiền bạc.

Từ nay, chỉ cần Phó Tắc cần, cô sẽ phải mang theo chiếc thẻ này, tắm rửa sạch sẽ rồi ngoan ngoãn đến gặp anh, trở thành người phục vụ bên giường.

Nghĩ đến điều đó, lòng Chu Hân trĩu nặng như chì.

“Thư ký Chu, sếp Phó còn dặn rằng, số tiền cô cần đã có trong thẻ ngân hàng anh ấy đưa trước đây, mật khẩu cô đã biết rồi. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, số tiền đó cô có thể tùy ý sử dụng.”

Trợ lý nói xong mọi chuyện, thu xếp tài liệu rồi rời khách sạn.

Nghe lời...

Phải thế nào mới được coi là nghe lời?

Chu Hân thấy cuộc sống của mình thật nực cười. Cô lôi thẻ ngân hàng Phó Tắc đưa ra, trong đầu lại hiện lên hình ảnh bố mình đang chờ tiền để làm phẫu thuật.

Cô không còn lòng dạ nào để suy nghĩ thêm, lập tức đứng dậy, đi đến bệnh viện thanh toán viện phí.

---

Tại quầy thu viện phí, Chu Hân nộp xong tiền phẫu thuật và thuốc men, sau đó cô đến gặp bác sĩ chính để xác nhận thời gian và phương án phẫu thuật cho bố.

Tiền đã không còn là vấn đề, nhưng ngay sau đó, bác sĩ lại đưa ra một trở ngại mới.

"Trong mấy ngày qua, bố cô bị sốt, cơ thể đang nhiễm trùng nặng. Hiện tại không thể tiến hành phẫu thuật, nguy cơ nhiễm trùng rất cao. Chúng tôi cần làm giảm sốt và chống viêm trước khi có thể tiến hành phẫu thuật."

Chu Hân không hiểu nhiều về y tế, chỉ có thể nghe theo chỉ định của bác sĩ.

Sau khi nói chuyện xong, cô mệt mỏi quay trở lại phòng bệnh. Vừa đến cửa, cô thấy một người bạn công nhân cũ của bố đến thăm.

Người này cô đã gặp nhiều lần, là bạn thân của bố trên công trường. Trước đây, cô thường gọi ông là chú Triệu.

Chú Triệu xách theo túi trái cây, vừa đến cửa phòng bệnh đã gọi Chu Hân: “Tiểu Hân, tình hình bố cháu thế nào rồi?”

"Vẫn đang chờ phẫu thuật, không quá lạc quan."

Chu Hân muốn mời chú Triệu vào phòng, nhưng ngước nhìn qua ô cửa thấy bố đang ngủ, không muốn làm phiền ông nghỉ ngơi.

Hai người ngồi ngoài hành lang, vừa ngồi xuống, chú Triệu thở dài.

“Tiểu Hân, bố cháu bị tai nạn ở công trường, tiền viện phí ít nhất là ông chủ công trình phải chi một nửa. Nhưng chú nghe nói ông ta dựa vào quan hệ mạnh mẽ, có ý định phủi tay, không muốn trả một đồng nào.”

Làm trong lĩnh vực xây dựng, chắc chắn mối quan hệ của họ rất rộng. Trong xã hội này, có tiền có thể xoay chuyển mọi thứ. Chỉ cần ông chủ công trường chi tiền, lo lót các mối quan hệ, thì dù có người chết ở công trường, ông ta vẫn có thể thoát khỏi trách nhiệm.

Trong mắt những người như thế, mạng người không đáng một xu!

Chu Hân cảm thấy trong lòng tràn đầy phẫn nộ. Hôm nay cô vừa chịu uất ức từ Phó Tắc, giờ lại nghe chuyện này, ngực bị đè nén, gần như không thể thở nổi.

Cô có thể chịu nhục, nhưng không thể để bố mình chịu bất công như vậy.

Rõ ràng bố cô bị tai nạn ở công trường, ông chủ không thể phủi tay bỏ mặc như vậy!

Cô bực bội nói: “Chú Triệu, nếu ông chủ công trường định không chịu trách nhiệm, cháu sẽ kiện ông ta ra tòa, đấu đến cùng.”

"Tiểu Hân, gân không thắng nổi bắp thịt, cứng đối cứng không phải là cách hay đâu. Hơn nữa, những người làm công trường thường không sạch sẽ gì, nếu chọc giận ông chủ, chú lo cho cháu..."

Chú Triệu lo lắng rằng, nếu đẩy ông chủ vào chân tường, ông ta có thể dùng cách bẩn thỉu để trả đũa, gây nguy hiểm đến tính mạng cô.

Nhưng cô không thể bỏ qua cơn giận này. Cô phải đòi lại công bằng cho bố.

Chu Hân nhìn chú Triệu, khẽ cười: “Chú đừng lo, cháu biết mình phải làm gì. Xã hội giờ đã có pháp luật, dù họ có quyền lực đến đâu cũng không dám làm gì quá đáng.”

“Chú biết không khuyên được cháu. Bố cháu vẫn thường khen cháu ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Giờ thấy đúng là không sai chút nào.”

Hai người nói chuyện thêm một lúc, rồi bố cô tỉnh lại. Chu Hân vội đưa chú Triệu vào phòng.

Nằm trong phòng đã lâu, giờ có bạn thân đến thăm, tâm trạng của bố cô cải thiện hẳn, sắc mặt cũng tươi tắn hơn.

Thấy chú Triệu đang ngồi trò chuyện với bố cô để giải khuây, Chu Hân cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Vừa mới thả lỏng, cơn đau nhói từ dạ dày đột ngột ập tới.

Đau, rất đau.

Cơn đau từ dạ dày lan khắp cơ thể, khiến cô suýt nữa không đứng thẳng nổi.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cô cố gắng chống đỡ, lê bước đến trước cửa văn phòng bác sĩ, gõ cửa một cái

Cửa vừa mở ra, Chu Hân không thể chịu đựng nổi nữa, ngã gục ngay trước cửa.

Bác sĩ hoảng hốt chạy đến, cúi xuống kiểm tra, sau đó nhanh chóng gọi y tá đến đưa cô lên cáng, chuyển vào phòng cấp cứu.

---

Chu Hân không biết mình đã bất tỉnh bao lâu. Khi tỉnh dậy, cô đang nằm trên giường bệnh, tay được truyền dịch.

Y tá đang thay chai truyền dịch thấy cô tỉnh lại, lập tức rót một ly nước ấm đưa cho cô uống.

Nước ấm trôi xuống, dạ dày cô dễ chịu hơn hẳn.

“Cô tỉnh rồi. Giờ cảm thấy sao rồi? Dạ dày còn đau không?” Y tá hỏi.

Chu Hân lắc đầu, giọng khàn khàn: “Không đau nhiều nữa. Tôi bị làm sao vậy?”

Cô chỉ nhớ mình đau dạ dày, đi đến cửa văn phòng bác sĩ, còn sau đó không nhớ gì.

“Cô bị bệnh dạ dày nặng, hôm nay phát tác nên ngất xỉu ngay trước cửa văn phòng bác sĩ Lý.”

Y tá đã thay xong thuốc, nhìn cô nằm thảm hại trên giường thở dài nói:

“Cô có phải thường xuyên bỏ bữa không? Tôi xem hồ sơ bệnh án, dạ dày cô trước đó đã bị loét, chỉ trong vài ngày bệnh tình lại nặng thêm. Cứ thế này, dạ dày cô sẽ hại chết cô đấy."

“Nhìn cô còn trẻ, xinh đẹp thế mà không biết chăm lo cho bản thân.”

Chu Hân không biết nói gì, cô đúng là không trân trọng bản thân.

Trước kia vì công việc, giờ vì…

Trước đó, cơ thể cô đã lên tiếng cảnh báo, dạ dày đã bị loét. Vậy mà cô vẫn hành hạ mình thế này.

Y tá thấy sắc mặt cô không tốt, cũng không tiện nói thêm, chỉ nhắc nhở: “Truyền xong cô có thể về, nhớ ăn uống điều độ, cố gắng ăn nhẹ nhàng.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn chị.”

Y tá rời đi, chỉ còn lại Chu Hân trong căn phòng trống trải, yên tĩnh đến kỳ lạ.

Chai truyền dịch nhanh chóng chảy hết, y tá đến tháo kim truyền cho cô.

Chu Hân cảm thấy đỡ hơn, đứng dậy đi thanh toán viện phí. Bác sĩ kê cho cô một đống thuốc dạ dày, dặn uống đúng giờ.

Cô xách túi thuốc vừa bước đến sảnh bệnh viện, đập vào mắt cô là cảnh tượng Trần Mỹ Mỹ, người phụ nữ đã nɠɵạı ŧìиɧ với Lý Mộc, đang ngã sõng soài trên sàn. Mỹ Mỹ bụng bầu lớn, nằm vật vã ở khu vực khuất tầm nhìn của y tá.

Người phụ nữ này cô đã từng gặp. Chính là Trần Mỹ Mỹ, con gái nhà giàu, kẻ chen ngang vào mối quan hệ của cô với Lý Mộc!

Sao cô ta lại đến bệnh viện một mình?

Chu Hân không thấy Lý Mộc, cũng không thấy có người muốn đến đỡ Trần Mỹ Mỹ đang bị ngã.

Cô ta đang mang thai, bụng rất to, ngã xuống thì rất khó đứng dậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »