Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thì Ra Thư Ký Chu Là Người Như Vậy?

Chương 14: Say rượu làm loạn

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Cô điên rồi à? Ra ngoài ngay!"

Phó Tắc với tay lấy áo choàng quấn quanh người, vẻ mặt đầy khó tin khi thấy Chu Hân xông thẳng vào phòng tắm.

Chu Hân liếc anh một cái, rồi chỉ vào bồn cầu: "Tôi cần đi vệ sinh."

Anh suýt bật cười vì quá tức giận, chỉ thấy cô lúc này ngốc đến đáng yêu.

Phó Tắc khoanh tay trước ngực, ánh mắt như muốn trêu chọc, liếc cô từ đầu đến chân, rồi giơ tay ra hiệu tùy ý.

Chu Hân nhíu mày: "Anh ra ngoài."

Xem ra cô vẫn còn giữ chút lý trí.

"Tại sao?" Phó Tắc chẳng buồn nhường nhịn, cười khẩy nói: "Tôi vào đây trước mà, cô xông vào khi tôi đang tắm, giờ còn ngại gì nữa?"

Chu Hân cảm thấy đầu óc dần mơ hồ, cơn đau đầu và cảm giác buồn đi vệ sinh đang làm cô phát điên.

Lý trí ít ỏi còn sót lại đang dần tan biến, cô thấy không đuổi được Phó Tắc, bèn bắt đầu cởϊ qυầи áo trước mặt anh, chuẩn bị ngồi lên bồn cầu.

Phó Tắc vốn chỉ định trêu chọc cô, chẳng có hứng thú nhìn cô đi vệ sinh. Nhưng thấy cô thật sự dày mặt định cởi đồ trước mặt mình, anh lập tức thay đổi sắc mặt, quay người ra ngoài thật nhanh.

Cô nàng này sau khi say rượu đúng là quá biếи ŧɦái!!

Anh đợi một lúc ngoài cửa, không lâu sau Chu Hân đã bước ra. Cô loạng choạng nhìn thấy chiếc giường lập tức tiến thẳng tới định nằm xuống.

Nhìn thấy cô bẩn thỉu từ đầu đến chân và bốc mùi không thể chịu nổi, Phó Tắc chỉ đành tóm lấy cổ áo sau của cô, trầm giọng nói: "Đi tắm đi, bẩn quá rồi."

"Tôi buồn ngủ, mệt quá."

Cô lảo đảo, đôi mắt gần như không mở nổi, cơ thể chao đảo, chuẩn bị ngã xuống sàn.

Nhìn cô như xác sống, Phó Tắc chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Anh kéo cô vào phòng tắm, định giúp cô cởϊ qυầи áo ra.

Ánh đèn trong phòng tắm ấm áp, vàng dịu, làm không gian trở nên ấm cúng, có chút mờ ám.

Chu Hân nhìn thấy anh đang định cởϊ qυầи áo của mình, lập tức ngăn lại, tay giữ chặt tay anh, vẻ mặt đầy cảnh giác: "Phó... Phó Tắc, anh định làm gì?"

"Giúp cô tắm."

"Tôi… tôi tự làm được."

Cô nói có chút lắp bắp, nhưng ánh mắt đề phòng lại rất kiên định.

Phó Tắc dừng lại, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô. Đôi mắt to tròn, phủ một lớp sương mờ, giống như một chú nai con ngây thơ, đôi môi khẽ mở, vẻ mặt trông vô cùng quyến rũ.

Chiếc áo sơ mi của cô đã bung ra vài cúc, để lộ phần xương quai xanh tinh tế, thân hình mềm mại tỏa ra sức quyến rũ khó cưỡng.

Phó Tắc vô thức nuốt nước bọt, cảm giác bực bội ban nãy dường như tan biến.

Anh cúi xuống, tiến gần hơn đến Chu Hân, những ngón tay thon dài khẽ chạm vào đôi môi khẽ mở của cô, nhẹ nhàng vuốt ve với sự khıêυ khí©h.

"Em còn biết tôi là ai không?"

Chu Hân ngước mắt lên nhìn anh: "Là tên tư bản xấu xa."

Phó Tắc: "..."

Anh không ngờ cô lại đáp như vậy, rõ ràng trong lòng cô đã có rất nhiều điều không vừa ý với anh từ lâu.

Phó Tắc vừa bực vừa buồn cười, anh véo nhẹ má cô, giọng đầy cám dỗ: "Không phải em nói sẽ làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi sao? Hôn tôi đi."

Câu nói vừa dứt, Chu Hân lập tức nhíu mày, vẻ mặt đầy ghét bỏ.

Cô đẩy mạnh Phó Tắc ra: "Tránh ra."

Chu Hân chẳng thèm để ý đến vẻ mặt đen như mực của Phó Tắc, trực tiếp đẩy anh ra khỏi phòng tắm rồi đóng sầm cửa lại. Sau đó, cô thản nhiên tự mình làm mọi việc.

Phó Tắc ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, kiên nhẫn chờ. Nửa tiếng sau, Chu Hân mới tắm xong và đi ra ngoài. Cô mơ mơ màng màng bước về phía giường, rồi nằm xuống mà không để ý đến anh đang ngồi trên sofa.

Phó Tắc thấy cô hoàn toàn phớt lờ mình, lập tức đứng dậy định kéo cô dậy, nhưng vừa tiến tới gần đã nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ.

Cô gái này thật sự to gan, vừa nằm xuống đã ngủ mất rồi.

Phó Tắc bất đắc dĩ thở dài, xem ra đêm nay sẽ lại là một đêm không ngủ.



Sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, rọi sáng cả căn phòng.

Chu Hân nằm ở trên giường từ từ mở mắt, cảm giác đau nhức ở thái dương khiến cô nhớ lại chuyện bị ép uống rượu tối qua.

Chuyện sau đó cô không nhớ rõ, chỉ lờ mờ nhớ rằng chính Phó Tắc đã đưa cô đi. Hình như cô còn nôn lên người anh?

Cô không thể nhớ rõ chi tiết, mọi thứ cứ mơ hồ như một giấc mơ.

Khách sạn này là nơi Phó Tắc thường ở, chắc chắn là anh đã đưa cô đến đây. Nhưng khi cô tỉnh dậy, chỉ còn mỗi mình trong phòng.

Chu Hân kiểm tra cơ thể, không thấy có gì bất thường. May mà Phó Tắc không lợi dụng lúc cô say để làm gì.

Cô mặc áo choàng rồi đi rửa mặt, vừa rửa mặt xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Cô nhìn qua lỗ mắt mèo, thấy người đứng ngoài là trợ lý của Phó Tắc, lập tức mở cửa.

Trợ lý cầm theo một bộ quần áo mới, vừa thấy cô đã vội nói: "Thư ký Chu, sếp Phó dặn tôi mang quần áo mới đến cho cô."

Anh ta chu đáo vậy sao?

Tối qua cô say rượu, quần áo đầy chất bẩn, chắc chắn không thể mặc lại. Lại thêm một bộ quần áo phải bỏ đi, cô không ngờ bản thân đã đốt tiền đến mức này.

Chu Hân nhận lấy quần áo, cảm ơn rồi vào phòng tắm thay đồ.

Sau khi thay đồ xong, trợ lý đã ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cầm theo một tập tài liệu đặt lên bàn.

"Cái gì đây?"

Chu Hân bước đến, cầm tài liệu lên đọc lướt qua và hiểu ngay.

Trợ lý nhìn sắc mặt cô, biết rằng cô đã hiểu rõ nội dung, anh cũng không ngần ngại nói: "Sếp Phó dặn tôi mang tới, thư ký Chu xem qua trước, nếu không có vấn đề gì thì ký tên đi."

Đây là một bản hợp đồng, hay nói đúng hơn là tờ "bán thân" sau khi cô đồng ý làʍ t̠ìиɦ nhân cho Phó Tắc.

Chu Hân lật xem bản hợp đồng, không kìm được buông một câu: "Đây mà gọi là hợp đồng à? Phó Tắc có bệnh à."

Cô lầm bầm, nhưng trợ lý nghe thấy rõ ràng.

Anh ta cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy gì. Bây giờ, anh ta chẳng còn tò mò về mối quan hệ giữa sếp Phó và thư ký Chu nữa. Nhìn thấy hợp đồng này, anh đã hiểu hết.

Chu Hân xem xong nhưng chưa ký ngay, cô gấp lại tài liệu: "Sếp Phó hôm nay lúc nào rảnh? Tôi muốn thảo luận thêm về hợp đồng này."

Những điều khoản trong hợp đồng đều ràng buộc mọi lời nói và hành vi của cô. Dù cô nhận được thù lao, nhưng phải trả cái giá quá lớn.

Hợp đồng thêm quá nhiều điều kiện, sao cô phải chịu chấp nhận?

Đây là một hợp đồng bất bình đẳng.

Nhưng câu nói tiếp theo của trợ lý khiến cô chẳng thể làm gì khác:

"Thư ký Chu, sếp Phó đoán trước cô sẽ không muốn ký ngay, nên đã dặn rằng, hôm nay nếu cô không ký hợp đồng này, thì cô cũng không nhận được năm trăm nghìn ứng trước."

Chu Hân: "..."

Năm trăm nghìn ứng trước này là do cô nói lúc say rượu sao?

Cô không nhớ rõ nữa, nhưng hiện giờ cô rất cần năm trăm nghìn để lo phẫu thuật cho bố. Nếu không cần tiền gấp, cô chắc chắn sẽ không đồng ý làʍ t̠ìиɦ nhân của Phó Tắc.

Giờ thì cô chẳng còn gì để nói.

Chu Hân lại mở hợp đồng ra, thấy có một điều khoản ghi rằng: Chỉ cần bên A có nhu cầu, bên B phải luôn sẵn sàng có mặt.

Mà cô chính là bên B đáng thương, không có chút quyền lợi nào.

Cô bực bội cầm bút ký tên vào chỗ ký, sau khi ấn dấu tay mới đưa lại cho trợ lý.
« Chương TrướcChương Tiếp »