Chương 11: Cần tiền gấp

Tại bệnh viện.

Vừa đến nơi, Chu Hân đã được bác sĩ điều trị của bố mình gọi vào văn phòng. Bác sĩ đưa cho cô xem bản kết quả kiểm tra gần đây và thở dài nói:

“Trước đây gan của bố cô đã bị tổn thương nghiêm trọng. Chúng tôi đã làm MRI tăng cường và kết luận phần bị tổn thương cần phải cắt bỏ ngay lập tức.”

“Nếu tình trạng tiếp tục xấu đi, chúng ta sẽ phải xem xét ghép gan. Chi phí phẫu thuật có thể lên đến 500.000 tệ, trước mắt cần chuẩn bị ít nhất 200.000 tệ.”

Năm trăm nghìn tệ... toàn bộ tài sản của Chu Hân cũng không quá mười nghìn tệ.

Bây giờ, em trai cô vẫn đang học đại học, gia đình chỉ có chi mà không có thu nhập. Một mình cô phải làm sao kiếm đủ số tiền lớn như vậy?

Trong lòng Chu Hân rối như tơ vò, cô không biết phải làm thế nào. Nhưng bệnh của bố cô nhất định phải chữa trị, nếu từ bỏ chỉ vì tiền, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

Cô nhìn bác sĩ, van nài: “Bác sĩ, xin hãy cứu bố tôi. Chi phí điều trị tôi nhất định sẽ cố gắng lo đủ.”

“Cô yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu bố cô. Vết thương của ông được phát hiện sớm, chúng tôi đã áp dụng phương pháp điều trị bảo tồn, phẫu thuật sớm có thể giảm thiểu nguy cơ.”

Nói chuyện với bác sĩ xong, Chu Hân đến quầy thanh toán để đóng một phần viện phí, sau đó ra ngoài mua một bữa trưa nhẹ nhàng và mang đến phòng bệnh.

Bố cô ở phòng đơn, vừa lúc cô bước vào thì ông Chu tỉnh dậy.

“Bố, dạo này con bận quá nên không có thời gian đến thăm bố. Bố cảm thấy thế nào rồi?”

Da của ông Chu đã vàng đi, hai bên má còn có những vết bầm tím đang đóng vảy. Đôi mắt ông đυ.c ngầu và trông không khỏe chút nào. Nhưng khi thấy con gái vào, ông vẫn cố gắng nở một nụ cười, cố gắng giữ tinh thần:

“Bố ổn mà, đừng lo cho bố.”

Nhìn thấy dáng vẻ của ông, Chu Hân không kìm được, sống mũi cay cay, nước mắt muốn rơi, nhưng cô không muốn để bố mình nhìn thấy nên cố nén lại.

“Bố, con có mang chút cháo và vài món bố thích ăn. Con đỡ bố ngồi dậy nhé.”

Nói rồi, cô đặt hộp cơm xuống, bước đến giường điều chỉnh ghế ngồi. Vì vết thương nên chỉ trong vài ngày, bố cô đã gầy đi rất nhiều. Mỗi lần chạm vào, chỉ cảm nhận được xương cốt.

Cô đau lòng lắm, nhưng không thể thay bố mình chịu đựng nỗi đau này.

Bữa ăn diễn ra rất khó khăn, ăn chưa được bao lâu thì ông Chu lại buồn nôn và nôn ra hầu hết những gì đã ăn. Sau khi nôn xong, ông thở hổn hển, nằm xuống giường nói:

“Tiểu Hân à, bố biết tình trạng của mình không tốt, có lẽ chẳng còn bao lâu nữa. Đừng lãng phí tiền để chữa cho bố.”

Ông Chu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng trầm thấp: “Dạo này trời đẹp lắm, bố muốn về quê một chuyến. Bố không thích nằm ở bệnh viện.”

Ông biết chi phí ở bệnh viện thành phố rất đắt đỏ, một đêm ở đây tốn kém vô cùng. Ngoài ra còn tiền thuốc men, tiêm chích, chi phí khắp nơi. Với việc con trai còn đang đi học, ông không muốn trở thành gánh nặng cho con gái.

Chu Hân hiểu rõ suy nghĩ của bố mình. Cô đỏ hoe mắt, nắm chặt tay ông Chu, nói:

“Bố, con sẽ không để bố xuất viện lúc này. Bệnh của bố nhất định phải chữa trị. Chuyện tiền bạc, bố đừng lo, con sẽ tìm cách.”

Sau khi an ủi bố xong, cô ở lại chăm sóc đến khi ông ngủ rồi mới ra khỏi phòng bệnh.

Chu Hân ngồi trên chiếc ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, cảm nhận được sự lạnh lẽo như chính tâm trạng hiện tại của mình.

Năm trăm nghìn tệ viện phí, cô biết tìm đâu ra?

Cô nhớ đến tấm thẻ ngân hàng mà Phó Tắc đưa cho, cùng với điều kiện anh ta đề nghị. Chỉ cần cô làʍ t̠ìиɦ nhân của anh trong ba tháng, thì số tiền trong thẻ đó sẽ là của cô.

Năm trăm nghìn tệ có thể không là gì với Phó Tắc, nhưng với cô thì đó là con số quá lớn.

Chỉ cần trở thành tình nhân của anh... số tiền này sẽ đến tay cô rất nhanh.

Sự tự tôn và lòng kiêu hãnh mà cô từng có lúc này trở nên vô giá trị. Sau nhiều suy nghĩ, cuối cùng hiện thực đã đánh bại cô.

Chu Hân rút điện thoại ra và gọi cho Phó Tắc, định nói với anh rằng cô chấp nhận làʍ t̠ìиɦ nhân của anh. Nhưng số điện thoại của anh lại không liên lạc được.

Cô lấy lịch trình của Phó Tắc gần đây ra xem, hôm nay anh không có việc gì quan trọng. Theo những gì cô biết, rất có thể giờ này anh đang ở quán bar.

Làm thư ký cho anh vài năm, Chu Hân quá quen thuộc với những quán bar mà anh thường lui tới. Trước đây, mỗi khi anh say xỉn, luôn gọi cô đến đón.

Cô bắt một chiếc taxi đến quán bar, bên trong tối tăm và ngập tràn âm nhạc ồn ào.

Chu Hân biết phòng riêng mà Phó Tắc hay ngồi, cô đi qua đám đông đang nhảy múa, đến trước cửa phòng và thấy anh đang ở cùng một nhóm nam nữ.

Chu Hân vẫn mặc bộ đồ công sở trắng đen ban ngày, trông hoàn toàn lạc lõng so với đám người kia.

Bên cạnh Phó Tắc có mấy người đàn ông, một trong số đó vừa nhìn thấy Chu Hân đã sáng mắt lên.

“Ồ, cô em xinh đẹp tìm ai vậy?”

Gã đứng dậy, bước đến trước mặt Chu Hân, nhìn chằm chằm vào đôi chân dài của cô và cười đầy thèm khát.

Chu Hân liếc nhìn hắn một cái, gã đàn ông trông tầm thường, nhưng lại ăn mặc vô cùng lố lăng, rõ ràng là một công tử bột.

Cô thu ánh mắt lại, hướng về phía Phó Tắc. Anh đang cầm điếu thuốc trong tay, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc nhìn cô.

Chu Hân đến trước mặt anh, nói nhỏ: “Sếp Phó, tôi có chuyện muốn nói, anh ra ngoài một lát được không?”

“Không rảnh.”

Anh từ chối thẳng thừng.

Ngay sau đó, những người khác trong phòng bật cười, người đàn ông vừa trêu chọc cô càng không ngần ngại nói:

“Cậu chủ Phó có nhiều hoa đào thật đấy, ai cũng xinh đẹp chân dài. Em gái, đừng bám dính lấy cậu Phó nữa. Đi theo anh đây, ăn ngon mặc đẹp chẳng thiếu gì.”

Vừa nói, hắn vừa giơ tay định sờ vào tay Chu Hân, trông như một kẻ háo sắc.

Chu Hân nhíu mày, muốn hất tay gã ra, nhưng sức đàn ông quá mạnh, cô không thể thoát ra được.

Phó Tắc vốn ngồi im lặng, lúc này nhìn thấy cảnh đó lập tức nhíu mày, giọng lạnh lùng vang lên:

“Ai cho cậu cái gan dám đυ.ng vào người của tôi?”

Nghe vậy, tim gã đàn ông thót lại. Hắn vội vàng buông tay ra, cười gượng:

“Tôi tưởng Phó thiếu không thích kiểu này. Cô gái này trông nhạt nhẽo thế, chi bằng nhường cho tôi đi?”

Hắn cố ý ám chỉ muốn xin cô từ tay Phó Tắc.

Tên này vốn nổi tiếng háo sắc trong giới, phụ nữ nào qua tay hắn đều bị hành hạ đến thảm hại.

Phó Tắc nhìn Chu Hân, cô để mặt mộc, hoàn toàn đối lập với những người phụ nữ trang điểm đậm bên cạnh anh.

Anh đưa tay ôm eo cô, kéo cô về phía mình, rồi quay sang gã đàn ông nói: “Muốn cô ấy à? Đợi tôi chơi chán đã, rồi tặng cho cậu.”

Câu nói của anh rõ ràng đang tuyên bố chủ quyền và bảo vệ cô. Nhưng đối với Chu Hân, nó như một lời sỉ nhục, như thể cô chỉ là một món đồ chơi của anh.