Chương 22: Nếu Có Thể Mượn Đao, Huyền Vũ Chỉ Có Thế...

Nếu là có thể mượn được con dao làm thức ăn của Dịch tiền bối ở võ quán dưới núi thì trận chiến này chưa chắc đã bại, không khéo còn có sức đánh một trận!

“Tất cả các ngươi lui ra đi!” Thanh Sơn Lão Tổ phất tay một cái, nói.

“Lão Tổ.”

“Lão Tổ, đây là?”

Chủ ý còn chưa nói ra, Thanh Sơn Lão Tổ đã sai người rời khỏi, chẳng lẽ là Lão Tổ tự hiểu bản thân không có sức đánh một trận nên tự giận mình sao?

Nếu như là vậy, vậy Thanh Sơn Môn…

Trên mặt của mọi người tràn ngập ngưng trọng cùng tuyệt vọng nồng đậm.

“Ta đã có đối sách.” Thanh Sơn Lão Tổ thấy thế, cũng biết cần cho đám người này ăn một viên thuốc an thần, thế là nói: “Ta đi mượn một cây đao, chỉ cần có thể mượn được cây đao này, Huyền vũ, hừ, chỉ đến thế mà thôi…”

“Đao?”

“Đao gì?”

Đám người nghe vậy, nhao nhao nghi hoặc.

Phải biết, mặc dù Huyền Vũ và Thanh Sơn đang ở cùng cảnh giới, nhưng lại hơn kém nhau mười năm công lực. Mặc dù một binh khí tốt có thể tăng cường thực lực, nhưng mà mười năm công lực, nhất là ở Võ Vương cảnh này, thì đao gì mới có thể bù đắp được chênh lệch đây.

“Đợi ta thành công mượn được đao, sau đó mang về cho các ngươi xem thì sẽ biết.” Thanh Sơn Lão Tổ nói một cách không kiên nhẫn, nếu không phải lúc này cần ổn định những người trong môn phái phòng ngừa đại loạn, đao cấp bậc này, lão ta cũng sẽ không đời nào mà công khai lấy ra.

Mặc dù đám người mang theo nghi hoặc và bất an, nhưng vẫn nghe lời lui ra ngoài, đồng thời cũng chờ mong thanh đao mà Thanh Sơn Lão Tổ nói tới.

“Chu Vân đợi đã, ngươi đi cùng ta một chuyến.”

Nhưng mà Thanh Sơn Lão Tổ lại gọi lại môn chủ Chu Vân, dù sao thân phận Chu Vân đặc thù, lão ta cảm thấy sự tồn tại của vị tiền bối dưới núi kia, vẫn cần phải để cho người môn chủ này biết rõ.



Lỡ như tên này không mở được mắt ra mà nhìn, không cẩn thận trêu chọc phải thì hậu quả kia cũng không gánh được.

Hai người nhanh chóng đến đường phố ở Thành Bình Giang. Cách võ quán khoảng một đoạn, Thanh Sơn Lão Tổ bắt đầu thu liễm khí tức để đi bộ.

“Sư thúc, ngài đây là?” Chu Vân cũng là sư chất của Thanh Sơn Lão Tổ, hắn ta dùng vẻ mặt không hiểu nhìn Thanh Sơn Lão Tổ, hỏi: “Vì sao chúng ta không bay thẳng tới đó.”

“Hừ, ngươi thì biết cái gì?” Thanh Sơn Lão Tổ dạy dỗ: “Ngươi cũng lập tức thu liễm khí tức cho ta, đợi chút nữa nhìn ánh mắt ta mà làm việc.”

Mặc dù Chu Vân không hiểu, nhưng cũng thu liễm khí tức, sau đó lại hỏi: “Sư thúc, Thành Bình Giang nho nhỏ này, có dao ngài cần mượn?”

“Ếch ngồi đáy giếng.”

Thanh Sơn Lão Tổ dạy dỗ một tiếng, căn bản không có tâm tư nói quá nhiều với Chu Vân, bây giờ lão ta chỉ một lòng một dạ muốn gặp Dịch Phong.

Mới vừa đi tới võ quán thì đã thấy Dịch Phong ngửa người trên ghế nằm ngay cửa.

“Chính là chỗ này.” Thanh Sơn Lão Tổ đứng thẳng người, kích động nói.

“Sư thúc, đây không phải là một cái võ quán rách sao?” Chu Vân tùy tiện nhìn lướt qua. Sau đó cũng không thèm nhìn nữa, khó hiểu hỏi: “Ngài đường đường là Thanh Sơn Môn Lão Tổ, cần gì phải như thế!”

“Ngậm miệng.”

“Còn nữa, đợi chút nữa, cho dù là xưng hô hay là các chuyện khác đều không được liên quan tới tu luyện.”

Thanh Sơn Lão Tổ phẫn nộ quát lên.

Chu Vân không dám lắm mồm nữa.

“Ha ha, Dịch đại sư.” Thanh Sơn Lão Tổ thay đổi sắc mặt hô.

Nằm ở cửa, Dịch Phong lấy ra quạt hương bồ che trên mặt, mở một mắt, ngồi dậy cười nói: “Thì ra là ngươi tới rồi!”

“Ai da, là ta.”



Thanh Sơn Lão Tổ gật đầu giống như gà con mổ thóc, gương mặt cung kính.

Một bên, Chu Vân trợn to mắt.

Hắn ta không nhìn lầm chứ?

Bình thường ở Thanh Sơn Môn, Lão Tổ muốn gì nói nấy, thế mà ở trước mặt tên phàm nhân này lại như một con gà con?

Vì sao?

Rõ ràng tên phàm nhân này, tùy tiện tát một cái là có thể đánh chết mà!

Mặc dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng cũng không dám lắm miệng.

“Dịch đại sư, vị này là...” Thanh Sơn Lão Tổ hơi nghiêng người, chuẩn bị giới thiệu với Dịch Phong về Chu Vân.

Dịch Phong phất phất tay, ngắt lời nói: “Đã nhìn ra, cháu thúc à?”

“Không hổ là tiền bối.”

Vẻ mặt Thanh Sơn Lão Tổ tràn đầy bội phục.

Chẳng qua là nghĩ đến thì thật ra lão ta đang uổng công vô ích. Lấy thủ đoạn thông thiên của vị tiền bối này, e rằng chỉ liếc một cái đã nhìn ra thân phận của Chu Vân.

Dịch Phong cười cười.

Cái này vốn dĩ không có gì khó.

Một ông lão Thanh Sơn, một nam nhân trung niên là Chu Vân, quan hệ thân thiết của hai người, Chu Vân lại cung kính với Thanh Sơn như vậy, nghĩ đến hẳn là quan hệ thân thích như thúc cháu.

“May mà các ngươi tới vừa đúng lúc, chỗ này của ta không có rượu, có mang rượu không?” Dịch Phong cũng không khách khí mà trực tiếp đòi rượu. Việc mà nữ nhân Bành Anh kia làm đối với Dịch Phong mà nói, không buồn là chuyện không thể nào. Trong nhà còn sót lại một chút rượu tồn cũng đã uống cạn sạch.