Chương 13: Hít! Con Dao Phay Thật Là Khủng Khϊếp

Ánh mắt hai người như muốn nhìn thấu Chung Thanh.

Phát hiện ra ánh mắt hai người như vậy, Chung Thanh có chút không dễ chịu, nhưng vẫn cười ngây ngô: "Khách tới rồi sao, chào hai vị.”

“Chào ngươi, chào ngươi.”

Mặc dù nhất thời không thể nhìn ra nguyên nhân từ trên người Chung Thanh, nhưng bất kể nói như thế nào thì vị này cũng là đồ đệ cưng của tiền bối, chắc chắn là hạng người mà bọn họ không dám thất lễ, hai người vội vàng đứng lên, chắp tay hành lễ.

“Vậy các ngươi ngồi trước đi, ta đi giúp sư tôn làm việc.” Chung Thanh gật đầu, sau đó cúi đầu đi về phía hậu viện.

Sau khi Chung Thanh đi rồi, hai người Thanh Sơn Lão Tổ liếc mắt nhìn nhau.

“Sư tôn, người có nhìn thấu vị thiếu niên này không, vì sao ta không nhìn ra gì cả?” Lạc Lan Tuyết thấp giọng nói với Thanh Sơn Lão Tổ.

Thanh Sơn Lão Tổ cau mày, lắc đầu nói: “Thứ cho ánh mắt của sư phụ vụng về, ta cũng không nhìn ra được bất kỳ điều gì trên người vị thiếu niên này, không chỉ không có gì đặc sắc, hơn nữa ta còn thấy kinh mạch toàn thân hắn đều bế tắc, vốn dĩ là không có chút thiên phú nào!”

“Vậy tại sao?” Lạc Lan Tuyết không hiểu: “Vì sao vị tiền bối kia lại thu nhận người này làm đồ đệ?”

“Xuỵt!”

Thanh Sơn Lão Tổ trừng nàng một cái, nói: “ Nói chuyện không được vô lễ như vậy.”

“Sư phụ dạy chí phải.” Lạc Lan Tuyết vội vàng ngậm miệng, cũng biết mình nói sai, cúi đầu nói: “Kính xin sư tôn giải đáp nghi hoặc của đệ tử.”

“Sao ta thể giải nghi hoặc cho ngươi được!” Thanh Sơn Lão Tổ lắc đầu, khổ sở nói: “Nhưng ta tin là trên người thiếu niên này chắc chắn có chỗ chúng ta nhìn không thấu. Dù sao thì có tiền bối như thế, đệ tử không thể nào là hạng người qua loa được, nếu trách chỉ có thể trách tầm mắt chúng ta hạn hẹp.”



“Để hai vị đợi lâu.” Lúc này, Dịch Phong cười cười đi ra, vẻ mặt tràn đầy sự xin lỗi: “Có thể còn phải làm phiền hai vị ngồi ở đây một hồi, ta đi nấu cơm cho các ngươi trước.”

Sau đó, Dịch Phong bước ra khỏi võ quán, mua một ít đồ ăn tự nấu ở quầy rau cách đó không xa rồi bước vào nhà bếp.

“Đồ nhi, chúng ta ở đây ngồi không cũng không phải cách hay, cũng không thể để cho tiền bối một mình bận rộn được, chúng ta cũng tới giúp đỡ đi.” Ngồi một hồi, Thanh Sơn Lão Tổ đứng lên nói.

Lạc Lan Tuyết gật đầu đi theo Thanh Sơn Lão Tổ vào bên trong.

Sau tiền phòng là một cái sân nhỏ được Dịch Phong trồng đầy hoa cỏ, ngoại trừ hoa cỏ ra còn dựng mấy cái cọc người gỗ.

Một mảnh an lành, chim hót hoa nở.

“Thật thoải mái!”

Thanh Sơn Lão Tổ đứng ở trong sân tràn đầy cảm xúc, nói: “Đồ nhi, phía sau núi Thanh Sơn Môn ta cũng coi như là một vùng núi rừng thần tiên sương mù lượn lờ, nhưng so với nơi này của tiền bối thì khắp nơi đều lộ mùi vị phàm tục!”

Sau một phen cảm khái, hai người nhanh chóng đi tới nhà bếp.

Nhà bếp không lớn nhưng cũng không nhỏ, rất sạch sẽ. Vừa đi vào thì lập tức nhìn thấy Dịch Phong ngồi xổm ở trên ghế nhỏ ngắt đậu đũa.

“Đồ nhi, chúng ta phải học tập thật tốt tâm trạng này của tiền bối!” Thanh Sơn Lão Tổ lại cảm khái: “Dáng vẻ mọi thứ đều đích thân đi làm của tiền bối, nếu chúng ta có thể học được một phần mười, chỉ sợ rằng tu vi cũng không có nhiều bình cảnh như vậy.”

Lạc Lan Tuyết gật đầu, nàng hiểu được ý tứ trong lời nói của sư tôn, lại nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu ngắt đỗ đũa của Dịch Phong, dường như vào lúc này nàng đã lĩnh ngộ được gì đó, tâm trạng không khỏi vui thêm.

“Dịch đại sư, chúng ta tới giúp ngài đây!” Thanh Sơn Lão Tổ vừa cười vừa nói.



“Như vậy có được không?” Dịch Phong ngẩng đầu cười nói.

“Không có gì là không được cả.” Thanh Sơn Lão Tổ vội vàng phất tay với Lạc Lan Tuyết.

Lạc Lan Tuyết thấy vậy thì nhanh chóng nhặt quả ớt trên kệ bếp lên mang đi rửa dưới vòi nước sạch.

Nhìn thấy Lạc Lan Tuyết bận rộn, Thanh Sơn Lão Tổ cũng túm lấy góc áo của mình. Bây giờ lão ta nên làm gì đây, đường đường là Thanh Sơn Lão Tổ nên lão ta chưa từng làm loại chuyện như xuống bếp, thế nhưng cũng không thể đứng như trời trồng ở đó được, vậy thì bất cẩn cỡ nào chứ? Lão ta nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được việc, nói: “Tiền bối, ta giúp người thái rau!”

“Thế cũng được.” Từ trước đến nay, Dịch Phong cũng không phải người câu nệ, ngược lại càng ưa thích cảm giác này, vì thế cười nói: “Dao phay ở bên tủ bát, làm phiền ngươi nhé.”

“Được rồi.”

Thanh Sơn Lão Tổ lộ ý cười, đi đến chỗ tủ bát tìm kiếm con dao phay.

Bỗng nhiên, lão ta khẽ giật mình.

“Hít!”

Trong lúc nhất thời, Thanh Sơn Lão Tổ đứng yên tại chỗ, toàn thân run rẩy, trong miệng thở mạnh một hơi.

Mà ánh mắt của lão ta đang nhìn chòng chọc vào con dao phay bên cạnh tủ bát kia.

Dao phay nhìn rất bình thường, cũng không có gì lạ nhưng khi nhìn thật kĩ sẽ phát hiện có một vệt sáng chợt lóe lên. Nếu như nhìn lâu thì e rằng tâm trí sẽ bị lạc lối không có đường ra.

Đáng sợ nhất chính là, vệt sáng chợt lóe lên trong dao phay kia lại ẩn chứa một tia sức mạnh của thiên đạo. Nếu như là lúc trước thì lão ta chắc chắn sẽ không thể phát hiện ra được tia sức mạnh của thiên đạo này, chỉ sau khi lão ta đột phá lên Võ Vương cảnh mới miễn cưỡng có tư cách bắt được một chút.