“Quả nhiên là một bước một thế giới!”
“Ai mà biết được, trong Thành Bình Giang nho nhỏ này, trong cửa hàng bé nhỏ này lại cất dấu một thế giới như vậy?”
“Nhưng mà còn may là tiền bối đánh thức chúng ta đúng lúc, không thì chỉ sợ chúng ta đã đánh mất phương hướng ở trong đó.”
Vẻ mặt hai người Thanh Sơn Lão Tổ cảm kích nhìn về phía Dịch Phong, vẻ mặt tràn đầy sự biết ơn. Nếu không có lời này của Dịch Phong thì hai người bọn họ sẽ phải chịu hậu quả không thể tưởng tượng được.
Nghĩ đến đây, trong lòng hai người cũng có chút vui mừng, cũng may là vừa rồi lúc Dịch Phong không có ở đây, bọn họ không tùy tiện xông vào.
Nếu không…
“Bình thường có rất ít người tới hàn xá, cũng không có mấy cái ghế ra hình ra dạng, tùy tiện ngồi đi!” Dịch Phong cười nói, đồng thời cầm ấm đổ ra hai chén nước trà, bưng qua.
Hai người Thanh Sơn Lão Tổ thụ sủng nhược kinh, vội vàng đứng lên dùng hai tay tiếp trà, trên mặt cũng mang theo ý cười nồng đậm.
Dáng vẻ Dịch Phong thân thiết làm cho bọn họ buông lỏng không ít, xem ra vị tuyệt thế cao thủ này không chỉ có lòng dạ khoáng đạt mà còn vô cùng bình dị gần gũi!
“Đúng rồi, dám hỏi chủ quán họ gì.” Thanh Sơn Lão Tổ lại hỏi.
“Tại hạ họ Dịch, tên Dịch Phong.” Dịch Phong cười phất phất tay nói.
“Dịch đại sư.”
Thanh Sơn Lão Tổ vội vàng chắp tay.
“Đại sư thì không dám xưng, ta cũng chỉ là mở một võ quán nhỏ ở nơi thâm sơn cùng cốc này, kiếm miếng cơm ăn.” Dịch Phong lắc đầu nói: "Ngoại trừ ấm no đơn giản ra thì cũng không dám có yêu cầu gì xa vời.”
“Dịch đại sư có tâm trạng như thế, Thanh Sơn ta càng cảm thấy xấu hổ hơn so với đại sư!” Đầu Thanh Sơn Lão Tổ gật gù cảm thấy rất chi là xấu hổ, thực lực của Dịch Phong có thể thao túng trời đất nhưng lại có tâm trạng phản phác quy chân không xen vào cõi trần, cũng không kiêu không ngạo.
Mà lão ta chỉ vừa mới bước vào hàng Võ Vương, đừng nói là ở Thanh Sơn Môn cao cao tại thượng, ở toàn bộ Trường sa lão ta cũng có thể tự cao tự đại.
Buồn cười là, một chút tu vi kia ở trước mặt Dịch Phong thì có được tính là cái gì đâu?
Thế nhưng tâm trạng của hai người lại khác nhau một trời một vực.
Dịch Phong lại thở dài một hơi, thầm nghĩ nếu ngươi giống như ta, chỉ sợ cũng phải có tâm trạng như vậy.
Thật vất vả xuyên qua rồi dung hợp với bàn tay vàng, vốn cho rằng cuối cùng cũng có thể trải nghiệm một chút thú vui khi tu tiên, nói không chừng còn có thể cầm kiếm bay trên không, kiêu ngạo đạp mây, trở thành một nhân vật dậm chân một cái thì đại lục rung động ba hồi.
Dù sao, không phải nhân vật chính trong tiểu thuyết đều như vậy sao?
Nhưng ai mà biết được lại gặp một cái hệ thống vô dụng như vậy. Mấy năm vừa mới bắt đầu, Dịch Phong còn tưởng rằng là có gì đó chưa được kích hoạt, có lẽ chỉ cần luyện những quyền pháp, côn pháp kia đến cảnh giới tối cao thì có thể khai thông lĩnh vực tiếp theo, nhưng sự thật lại nói cho hắn biết, hết thảy đều là hắn suy nghĩ nhiều mà thôi.
Tóm lại, nhiều năm như vậy hắn đã nhìn thấu.
Ngoại trừ cam chịu số phận thi còn biện pháp nào khác đâu?
Cuối cùng cũng chỉ có thể giữ lấy mảnh đất nhỏ này kiếm miếng cơm ăn…
“Các ngươi ngồi ở đây trước đi, ta đi xử lý con chó hoang kia đã. Đ chút nữa nhắm rượu uống.” Dịch Phong cười nói, bước đầu tiếp xúc thì hắn thấy lão già trước mắt này cũng không tệ lắm. Mặc dù lão ta này rất nghèo, nhưng nhiều bạn bè thêm nhiều con đường, lỡ như sau lại giúp được mình thì sao.
“Không cần, không cần.”
Thanh Sơn Lão Tổ nghe xong, vội vàng đứng lên nói: “Dịch đại sư tuyệt đối đừng khách khí như vậy, có thể ăn bữa cơm thường ngày ở chỗ đại sư thì ta đã đủ hài lòng rồi, con Phệ Thiên… Con chó này thì không cần.”
“Được, vậy thì tùy tiện ăn chút gì đó thôi.”
Dịch Phong cũng gật đầu một cái. Thời gian không còn sớm, nếu thật sự phải xử lý con chó này thì đừng nói cơm trưa, đoán chừng phải chờ tới cơm tối rồi mới được ăn cơm.
“Vậy các ngươi ngồi trước đi, ta đi kiếm chỗ để con chó này đã.” Nói xong, Dịch Phong kéo con chó đi về phía sau hậu viện.
Hậu viện là chỗ mà Dịch Phong rèn sắt.
Trước đây vì mài giũa kỹ thuật rèn sắt của hệ thống nên hắn cũng đã rèn không ít sắt. Nhưng mà sau khi kỹ thuật rèn sắt đến cảnh giới sánh vai với thần thì hắn cũng không thèm rèn nữa. Chỉ những lúc người gϊếŧ heo hoặc hàng xóm nghề nông nào đó tìm hắn hỗ trợ, hắn mới ra tay rèn hai thanh đao mổ heo hoặc cuốc xẻng gì đó, cũng coi như làm đồ dùng trong nhà.
Thấy Dịch Phong không mời hai người bọn họ ăn thịt chó nữa, Thanh Sơn Lão Tổ lập tức lau đi một vệt mồ hôi lạnh trên trán.
Phệ Thiên Yêu Lang này, Dịch Phong ăn có thể không có áp lực gì trong lòng, nhưng Thanh Sơn Lão Tổ thì không giống vậy. Bộ tộc của Phệ Thiên Yêu Lang đừng nói một cái Thanh Sơn Môn, mười cái Thanh Sơn Môn của lão ta cũng đắc tội không nổi đâu!
Đến lúc đó mà ăn thật, Phệ Thiên Yêu Lang không dám tìm Dịch Phong gây phiền phức, chẳng lẽ còn không dám bắt Thanh Sơn Môn để gϊếŧ hay sao?
“Sư tôn, ta luyện xong rồi.”
Ngay lúc Thanh Sơn Lão Tổ và Lạc Lan Tuyết ngồi chờ Dịch Phong, một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi đi tới từ bên cạnh.
“Vị tiền bối này còn có đồ đệ?”
Nghe tiếng, hai người đều kinh ngạc.
Đồ đệ của tiền bối, chỉ sợ cũng là hạng người mạnh đến mức khiến người khác phải kinh sợ đấy?
Ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía Chung Thanh.