Chương 4: Đây Có Lẽ Là Cơ Duyên Lớn Nhất Đời Ngươi

"Tuân sư tỷ, từ lúc nào mà tỷ cảm thấy hứng thú với thư họa vậy?"

Thiếu nữ hồn nhiên bên cạnh mở to mắt nghi ngờ hỏi.

"Ta đã si mê từ lâu, chỉ là các ngươi không biết mà thôi."

Tuân Ngọc Mặc thuận miệng nói láo lấp liếʍ cho qua, sau đó cung kính nói với Lý Tu Viễn: "Tiền bối, ta rất ưa thích bức họa này, ngươi có thể bán cho ta không? Giá cả bao nhiêu ta đều nguyện ý chấp nhận!"

Tuân Ngọc Mặc cũng định giật vòng tay trữ vật của mình xuống nhét vào trong tay Lý Tu Viễn, chỉ cần Tu Viễn tiền bối không chê là được.

Lý Tu Viễn lại mỉm cười, thản nhiên nói: "Nếu như ngươi đã ưa thích, ta liền tặng ngươi là được, cần gì mua bán."

"Tặng ta sao? !"

Tuân Ngọc Mặc sửng sốt, hoài nghi lỗ tai của mình có nghe lầm hay không.

"Thật. . . Thật, thật sao?"

"Đương nhiên rồi."

Lý Tu Viễn không hề để tâm, loại bức họa này một buổi sáng hắn có thể vẽ 17 18 bức, đều sử dụng loại mực giấy bình thường nhất, giá vốn cũng chỉ có 10 đồng tiền.

Nếu như kiếp trước, lấy kỹ nghệ phản phác quy chân, gần như là "đạo" này của hắn, bức họa này đúng là đáng tiền, nhưng mà tại thế giới tu tiên thì nó thật đúng là không đáng tiền.

Nghe thấy Lý Tu Viễn khẳng định như vậy, Tuân Ngọc Mặc kích động đến khó có thể kiềm chế.

Quá dễ dàng như vậy mà nàng đã đạt được phần cơ duyên vô thượng này, nàng có phải đang nằm mơ hay không?



"Đa tạ tiền bối."

Tuân Ngọc Mặc thành tâm thành ý đa tạ Lý Tu Viễn.

Lý Tu Viễn tùy ý đem bức họa gỡ xuống, thờ ơ nói: "Gặp nhau chính là duyên, chỉ là một bức họa mà thôi."

Gặp nhau chính là duyên. . Tu Duyên tiểu điếm. . Duyên. . .

Tuân Ngọc Mặc đã hiểu ra, hóa ra đây chính là dụng ý thực sự của Tu Viễn tiền bối khi mở tiểu điếm này.

Mỗi chữ của Tu Viễn tiền bối đều thật giống như châu ngọc.

Tuân Ngọc Mặc cảm thán một tiếng trong lòng, sau đó trịnh trọng cất kỹ bức họa mà Lý Tu Viễn tặng, lại thanh toán tiền mấy cái tượng đất mà thiếu nữ kia mua, cuối cùng cẩn thận từng li từng tí nói với Lý Tu Viễn: "Tiền bối, không biết sau này Ngọc Mặc còn có cơ hội lại đến thỉnh giáo ngài vấn đề liên quan tới. . . tranh chữ thư pháp hay không?"

Lý Tu Viễn cười, gật gật đầu: "Đương nhiên là có thể, chỉ cần ngươi nguyện ý, lúc nào cũng có thể."

Trên mặt Tuân Ngọc Mặc hiện ra ý cười từ tận đáy lòng, nàng nhìn thấy trên tường phía sau Lý Tu Viễn cũng không chỉ có treo một bức tranh chữ.

Lại muốn đạt được thêm một bức đều là hy vọng xa vời, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng mà về sau có thể có cơ hội đi theo bên người Tu Viễn tiền bối để lắng nghe sự giáo huấn của hắn là đã đủ rồi.

Trong lòng Tuân Ngọc Mặc tràn đầy vui vẻ tạm biệt Lý Tu Viễn.

Nhìn thấy bóng lưng của hai thiếu nữ xinh đẹp rời khỏi, Lý Tu Viễn còn hơi hơi xúc động.

Không nghĩ tới lại có tu sĩ biết thưởng thức tác phẩm của hắn, hơn nữa còn là nữ tu sĩ có tướng mạo dáng người vô cùng xuất sắc, thật sự là để cho người ta không thể tưởng tượng được.

"Có thể sử dụng tài hoa thu hoạch được một tu sĩ mê muội, cũng coi như là không tệ. . . Ha ha. ."

Lý Tu Viễn cười ha ha, rất nhanh liền không hề để tâm đến chuyện này nữa.



Mà lúc này, phía ngoài cửa tiệm, Tuân Ngọc Mặc bước đi vội vàng, hận hiện tại không thể liền bay trở về Thái Âm Tông, lập tức lấy ra bức họa mà tiền bối vừa mới ban cho để phỏng đoán, lĩnh ngộ một phen.

"Tuân sư tỷ, tỷ đi nhanh như vậy để làm gì?" Bên cạnh, thiếu nữ hồn nhiên bất mãn kêu lên.

Tuân Ngọc Mặc bỗng nhiên dừng bước lại, quay người nhìn chằm chằm thiếu nữ hồn nhiên.

Thiếu nữ hồn nhiên bị bộ dáng của nàng làm cho giật nảy mình, nghĩ là mình không cẩn thận chọc phải Tuân Ngọc Mặc, lắp bắp nói ra: "Tuân, Tuân sư tỷ, ta không phải có ý đó, nếu như tỷ có việc gì gấp thì có thể đi trước, ta có thể đuổi theo được."

"Tần sư muội!"

Biểu cảm của Tuân Ngọc Mặc bắt đầu trở nên nghiêm túc, "Những điều ta nói sau đây, ngươi nhất định phải để ở trong lòng."

Thiếu nữ hồn nhiên sửng sốt.

Tuân Ngọc Mặc vô cùng nghiêm túc nói ra từng chữ: "Ngươi nhất định phải cất giữ mấy tượng bùn ngươi vừa mới mua kia vô cùng cẩn thận, tuyệt đối không nên làm hư hoặc là tuỳ tiện đưa cho người khác. Có khả năng đây là cơ duyên lớn nhất đời ngươi, thậm chí. . . Rất có thể ảnh hưởng đến con đường tương lai của ngươi. Ngươi nhớ kỹ chưa?"

"Muội đã nhớ kỹ."

Thiếu nữ hồn nhiên ngơ ngác, vô ý thức gật đầu.

Tuân Ngọc Mặc vui mừng sờ sờ đầu của nàng, sau đó trực tiếp gọi ra phi kiếm, hóa thành một đạo độn quang bay về phía đỉnh núi. Nàng thực sự đã đợi không kịp nữa rồi.

Nhìn thấy Tuân Ngọc Mặc độn quang đi xa, thiếu nữ hồn nhiên mới kịp hồi phục tinh thần lại:

"Tuân sư tỷ nói như vậy là có ý gì?"

Mặt mũi nàng tràn đầy mê hoặc cùng không hiểu, buồn bực nói thầm: " Làm sao mấy tượng bùn kia lại thành cơ duyên lớn nhất của ta, còn ảnh hưởng đến con đường sau này của ta cơ chứ? Có phải là Tuân sư tỷ tu luyện quá mệt mỏi cho nên đầu óc hồ đồ rồi không?"