Nam hài giật mình, cảm kích bái Dịch Phong, nhanh chân chạy vào quán mì bò.
“Khách tới rồi.” Dịch Phong cười nói với gã sai vặt đang đứng cạnh mình.
“Dịch sư phụ đúng là rộng lượng.”
Gã sai vặt giơ ngón tay cái lên với Dịch Phong, sau đó nhanh chân chạy vào quán.
“Nhớ kỹ, thêm nhiều thịt một chút, không đủ tiền thì cứ tính cho ta…”
Tiểu nam hài ăn như hổ đói, ăn xong một bát, lại phát hiện vẫn chưa đủ no, liếʍ liếʍ môi vẫn còn muốn ăn tiếp, thế nhưng khi thấy mình chỉ có một kim tệ thì đành cố gắng nhịn.
Giá hàng hóa nơi này cũng không thấp, một kim tệ cũng chỉ vừa đủ một bát mì thịt bò mà thôi.
Trong lúc hắn chuẩn bị đứng dậy, gã sai vặt lại bưng tới cho hắn một bát mì đầy ụ.
“Chủ quán, đây là?” Nam hài kinh ngạc hỏi.
Gã sai vặt cười cười, liếc mắt nhìn về phương hướng Dịch Phong, tiểu nam hài cũng nhìn theo, ánh mắt hắn sáng lên.
Sau một hồi trầm ngâm, hắn tiếp tục ăn như sói đói hổ vồ.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Dịch Phong chỉ cười nhẹ một cái, dùng quạt hương bồ che đi ánh mắt trời đang chiếu thẳng vào mắt mình, nằm ngửa trên ghế.
“n nhân, xin ngài hãy nhận của Chung Thanh một lạy, thỉnh ân nhân thu ta làm đồ đệ.”
Bên cạnh đột nhiên truyền tới giọng nói của tên tiểu tử kia, Dịch Phong ngoảnh đầu nhìn, nam hài cảm kích quỳ trên mặt đất, vẻ mặt kiên định đang nhìn về phía hắn.
“Ngươi muốn ta thu ngươi làm đồ đệ?” Dịch Phong kinh ngạc hỏi lại.
“Đúng vậy, ta đã nghĩ thông suốt, ta không có tư chất, căn bản không thể vào được Thanh Sơn Môn, mà ân nhân không chỉ có ân đối với ta, còn là mở võ quán, thế nên mong ân nhân thành toàn cho ta.”
Nói xong, Chung Thanh nhanh chóng dập đầu bái lạy: “Chỉ cần sư phụ thành toàn, Chung Thanh nguyện làm trâu làm ngựa vì sư phụ.”
Dịch Phong hơi tắc lưỡi.
Hắn không ngờ, người đầu tiên bái hắn làm sư phụ lại ở trong tình huống như thế này.
Nghĩ kỹ lại thì cũng được!
Khoan hãy bàn tới phẩm chất của tên tiểu tử này, sự hăng hái và kiên định kia khiến hắn khó mà từ chối được.
“Được, ta đồng ý thu ngươi làm đồ đệ.” Dịch Phong gật đầu nói.
“Đa tạ sư phụ thành toàn.” Chung Thanh vội vàng quỳ tạ, không nói hai lời liền bưng bát mì mà Dịch Phong vừa ăn xong chạy về phía quán mì đối diện.
“Đứa nhỏ này đúng là hiểu chuyện.”
Trên mặt Phong lộ ra nụ cười hiền từ, nếu là đồ đệ đầu tiên của mình, vậy cũng không thể làm chậm trễ thời gian của hắn được. Chờ Chung Thanh trở về, Dịch Phong sẽ đưa hắn vào phòng trong để bắt đầu dạy dỗ.
“Ngươi dùng đao sao?” Dịch Phong nhìn Chung Thanh.
“Vâng!”
Chung Thanh cúi thấp đầu, một thanh đại đao loang lổ vết gỉ đang vắt ở bên hông kia đã bán đứng hắn.
“Sư phụ cũng không có gì để tặng cho ngươi, vậy nên ta liền tặng cho ngươi thanh đao này!” Dịch Phong lấy ra một thanh trường đao, đưa tới cho Chung Thanh.
Thanh đao vừa được rút ra nhanh chóng lóe lên, mang theo một khí thế áp bức người khác.
Thanh đao này chính là thứ Dịch Phong hài lòng nhất trong số binh khí mà hắn luyện ra, dù sao hắn cũng không cần đến, đưa cho tên đồ đệ này của mình là một việc vô cùng phù hợp.
“Đa tạ sư phụ ban ân.”
Chung Thanh yêu thích cầm chặt thanh đao trong tay, vội vàng bái tạ.
Tương truyền vạn năm trước, sau Thành Bình Giang có một ngọn núi xanh.
Núi xanh hòa vào mây, giống như kình thiên.
Về sau xuất hiện một tuyệt thế cao thủ, dùng kiếm chém ngang qua, san bằng ngọn núi xanh đó, thành lập tông môn ở đây.
Đặt tên là Thanh Sơn Môn.
Truyền từ đời này sang đời khác, mặc dù đời sau không bằng đời trước, nhưng nhiều năm qua Thanh Sơn Môn vẫn là thánh địa tu luyện trong lòng không ít người.
Một tòa đại điện trông hùng vĩ.
Lạc Lan Tuyết lo lắng chạy đến.
“Đệ tử cầu kiến sư tôn.” Lạc Lan Tuyết quỳ gối ở cửa ra vào, cung kính hô.
“Tuyết nhi, sao ngươi lại đường đột như thế, làm phiền vi sư bế quan?” Ngay sau đó, âm thanh uy nghiêm vang vọng khắp đại điện, trong thanh âm mang theo sự tức giận, hơn nữa còn có một chút mỏi mệt.
Nghe thấy thế trong lòng Lạc Lan Tuyết cảm giác khó chịu.
Ba ngày sau sư tôn phải giao đấu với Lão Tổ Huyền Vũ Tông, thực lực vốn dĩ kém hắn một phần, huống chi Huyền Vũ Lão Tổ lại còn là một người vô cùng độc ác, khó trách đến bây giờ sư tôn vẫn còn đang bế quan.
Nhưng nghĩ tới điều này, Lạc Lan Tuyết cũng không thể đợi được nữa, nhanh chóng lên tiếng: “Sư tôn, đệ tử có chuyện quan trọng cần cầu kiến, chuyện này có thể sẽ giúp ngài đánh bại Huyền Vũ Lão Tổ.”
“Có cách để đánh bại Huyền Vũ Lão Tổ?”
Ngay khi nghe thấy cảm giác đầu tiên của Thanh Sơn Lão Tổ chính là hơi kinh hãi, sau đó giọng nói lại nhanh chóng biến thành tức giận.
“Bình thường ta dạy ngươi thế nào, sao ngươi lại dám nói những lời như thế?
Cuộc giao đấu của ta và Huyền Vũ Lão Tổ là chuyện mà hậu bối như ngươi có thể xem vào sao?”