Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thì Ra Ông “Thẳng” Như Này

Chương 41: Một tương lai tốt đẹp hơn (Hoàn thành phần chính)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Hà cực kỳ tâm huyết với “chuyện đó”, chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, ngoại trừ “Siêu mỏng, xài như không xài” ra thì còn một vài thứ nữa khiến tôi đỏ cả mặt.

Sao hắn biết nhiều thế được nhỉ? Tôi ngửi được mùi đóng góp từ Chu Lam Lam.

Tôi chỉ vào cái chai có ghi “Tăng cường kɧoáı ©ảʍ lên gấp bội” rồi hỏi, “Dùng cho ai?”

Hạ Hà kinh ngạc nhìn tôi, “Này, này còn phải hỏi sao?”

Tôi: “Cậu dùng?”

Hạ Hà khó nhọc nuốt khan, hồi lâu mới nói, “Không phải đâu cưng à…”

Tôi liếc hắn, “Sao cậu lại ngầm thừa nhận tớ sẽ nằm dưới?”

Hạ Hà khẽ thì thào, “Cục cưng của tớ đẹp như thế, không phải là nên nằm hưởng thụ à…”

Tôi biểu thị không đồng ý, sau đó nện cho hắn một trận ra bã.

Sáng hôm sau bước vào lớp, đám học sinh lớp 10 huýt sáo ồi la ó ầm ĩ: “Chúc mừng chúc mừng”, “Chúc phúc chúc phúc” “Đồng tâm kết mãi”, “Trăm năm hòa hợp”,…

Hứa Đa: “Sớm sinh quý tử, 10 thằng cu nhé!”

Trên mặt như viết to bốn chữ: “Gato chết đi được”.

Tôi hy vọng cậu ta và Chu Triết cũng sẽ tốt đẹp như bọn tôi.

Hạ Hà giúp tôi dọn bàn sang lớp 11, tôi đang bê chồng sách chuẩn bị ra cửa, Lịch Thiến Ninh đã bước đến nói với tôi: “Chúc mừng hai cậu.”

“… Cảm ơn.”

Sao mà cứ như là kết hôn vậy?

Tôi rất ngại, còn Hạ Hà thì có vẻ rất chi là hưởng thụ những lời chúc phúc này.

Hắn nói, “Bây giờ cả trường đều biết Ngôn là người của anh rồi, để xem lúc anh đi vắng, đứa nào dám nhảy vào dòm ngó.”

Tôi cho hắn cơ hội nói lại, “Ai là người của ai?”

Hạ Hà cao to không đen không hôi suýt 1m90 lập tức nép vào người tôi như chim nhỏ, tựa đầu vào vai tôi, “Đương nhiên người ta là của công tử đây rồi ~ ”

Tôi mặt không cảm xúc đẩy hắn ra, “Thỉnh người tự trọng.”

Lớp 11 nghiêm túc trật tự, đối lập hoàn toàn với lớp 10 ồn ào náo nhiệt. Không một ai chú ý đến sự xuất hiện của tôi, họ chỉ liếc tôi vài lần lúc bước vào với Hạ Hà, song lại dồn sự chú ý vào đống sách trước mặt.

Bạn cùng bàn mới của tôi là một bạn nữ trầm tính.

Hạ Hà không ở bên khiến tôi cảm thấy trống trải đến lạ.

Song tôi đoán vừa tan tiết một cái, chắc chắn hắn sẽ chạy đến tìm tôi ngay.

Tôi đã đoán chuẩn.

Qua cửa sổ, tôi thấy hắn đang vừa đi vừa nói với mấy cô nàng trên hành lang.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Làm xong bài tập chưa? Thi được bao điểm?”

Mấy cô nàng vui vẻ cười hí hí.

Tôi đi ra ngoài, “Cậu làm gì đấy?”

Hạ Hà kéo tôi đến một nơi không ai chú ý trong sân thể dục, “Đều đến xem Ngôn đấy. Con gái bây giờ mặt sao dày thế nhỉ, đuổi mãi cũng không chịu đi.”

Tôi nghĩ mà buồn cười, “Nhìn thì làm sao?”

“Vợ anh có thể cho đứa khác muốn nhìn là nhìn à? Vợ coi thái độ của em sao mà thờ ơ thế,” Hạ Hà bi thương nói, “Anh còn chưa đi mà em đã vậy rồi, lúc anh về chẳng lẽ em định tặng anh một chồng sừng làm quà?”

Tôi hợp tác diễn vở kịch của hắn, “Có thể lắm. Anh định làm gì?”

“Còn có thể làm gì nữa, tất nhiên là sẽ tha thứ cho em rồi,” Hạ Hà ghé sát vào tai tôi phả hơi, “Cơ mà sau đó anh sẽ đè em lên giường cᏂị©Ꮒ ba ngày ba đêm, chinh phục em bằng kích thước cùng kỹ thuật thượng thừa của anh, khiến em không còn sức đâu ra mà cười với đứa khác nữa.”

Hắn lại đang tự dát vàng lên mặt mình phỏng?

Hắn moi đâu ra kỹ thuật?

Dồ trai chưa được bóc tem chỉ giỏi chém gió.

——–

Hạ Hà đi Bắc Kinh, trước khi đi còn không quên đe dọa bạn cùng phòng mới của tôi.

Lúc gọi video, hắn kể với tôi là thầy khen hắn có tài năng thiên phú.

“Thật không?”

“Đương nhiên,” Hạ Hà đắc ý, “Chồng cưng là ai chứ, được tổ nghề độ không phải dạng vừa đâu.”

Tôi mừng cho hắn.

Hạ Hà bỗng nói, “Cục cưng cười lên đẹp quá.”

Tôi được khen mà xấu hổ, nhưng trong lòng quyết định sẽ cười với hắn nhiều hơn.

Một ngày nọ, lúc đang gọi video, tôi cảm thấy Hạ Hà như đang buồn gì đó. Hắn là người rất đơn giản, vui buồn gì đều viết hết lên mặt.

Tôi có phần lo lắng, “Cậu sao thế? Gặp phải khó khăn gì à?”

Hạ Anh: “Không, tớ tài năng như vậy sao có thể khó khăn gì được.”

Tôi: “Thế sao lại không vui?”

Hạ Hà kinh ngạc, “Cái này mà Ngôn cũng nhìn ra?”

Tôi: “Một bộ mặt mẹ kế.”

“Không phải không vui, chỉ là tớ…” Hạ Hà chớp chớp mắt, ánh mắt hơi né tránh, âm lượng cũng càng lúc càng nhỏ.

“Ngôn Ngôn ơi.”

Hắn đột nhiên giương mắt nhìn tôi.

“Tớ nhớ Ngôn.”

Tôi sẽ không nói rằng khoảnh khắc ấy trái tim tôi đã nhũn đến rối tung rối mù đâu.

Tôi không nghĩ mình là một người dễ xúc động gì cho cam, nhưng tôi đúng là mềm lòng vậy đấy, giờ tôi thậm chí còn chẳng dám nhìn hắn qua màn hình, và ánh mắt tôi bắt đầu tránh né.

Nhưng Hạ Hà đang tha thiết nhìn tôi khiến tôi không nỡ từ chối.

Thôi được.

“Tớ… cũng hơi nhớ cậu.”

Hạ Hà ngây ngô cười khúc khích, lại bắt đầu được voi đòi hai bà trưng.

“Chỉ hơi thôi hử?”

“Tớ thì nhớ Ngôn đến tay cũng thấy đau đây này.”

Tôi: “…”

Hạ Hà: 【Ối cục cưng sao lại cúp máy???】

Còn dám hỏi tôi, một ngày không lái xe là thấy khó chịu phải không?

———–

Lúc Hạ Hà đi là mùa thu, khi hắn trở lại thì vừa khéo là trận tuyết đầu tiên của năm.

Nguyện vọng một của trường nghệ thuật mà Hạ Hà thi tổ chức tuyển sinh sớm, và hắn sẽ trở lại sau khi thi vào tháng một. Nếu không đạt, hắn sẽ phải tiếp tục thi các trường khác.

Trường học đang trong kỳ nghỉ đông, Hạ Hà liền kéo tôi về nhà hắn.

Vào phòng trống không ai ở.

Bụng dạ khó lường.

Vừa bước vào cửa, đã dồn dập trải cơn mưa hôn xuống môi tôi.

Tôi tượng trưng đẩy hắn hai cai coi như từ chối, sau đó giơ tay ôm hắn… Tôi cũng rất nhớ hắn.

Sau khi hôn một lúc lâu, tôi ngửi được mùi nguy hiểm, bèn đẩy mạnh hắn ra, song không tài nào đẩy được.

Hạ Hà tủi thân nói. “Ôm một xíu nữa thôi, anh mệt quá, cục cưng cho anh sạc điện một lát đi mà.”

Tuy nhiên, chưa được mấy phút trôi qua…

Hạ Hà liếʍ môi, “Ừm, sạc điện đó, là phải cắm đầu sạc vào ổ điện á.”

Tôi lườm hắn một cái cháy khét mặt, hắn hớn hở nhào tới hôn tôi, kéo tay tôi xuống, “Giúp anh với.”

Tôi ôm ý chí thấy chết không sờn, nói nhỏ với hắn, “Đợi thêm lát nữa, em đi tắm đã.”

Hạ Hà sửng sốt, ngây đơ cả người ra.

Một hôm nào đó sau này, hắn kể với tôi là khi ấy hắn đã cảm động đến rớt nước mắt, cảm thấy như được nghe lời âu yếm cảm động nhất trần đời.

Tôi cũng rớt nước mắt, vì đau.

——-

Hạ Hà rất giỏi, đậu luôn nguyện vọng một, giờ chỉ cần đậu nốt khối văn hóa trong kỳ thi tuyển sinh đại học là xong, tương đương với việc một chân bước vào cổng trường đại học.

Sắp nghênh đón tháng sáu.

Trong trường đã treo lên những biểu ngữ như “Hôm nay không học, ngày mai thành rác rưởi”, rồi là “Vua trời lấn át hổ đất, toàn bộ đỗ 985”[1] các kiểu các loại.

[1] 985 là Đề án 985 hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” của Tàu. Chi tiết xem tại TruyenHD.

Tôi quay lại lớp 10 để giúp vẽ nốt báo tường.

Hạ Hà đang đứng cạnh tôi viết chữ, miệng cũng không nhàn rỗi, ghé vào tai tôi thầm thì, “Cục cưng của anh vẽ đẹp quá, họa sĩ lớn đấy.”

Tôi vừa định khiêm tốn câu, hắn đã nói tiếp, “Người ta cũng là họa sĩ nè.”

Trình độ có thể vẽ tình yêu thành cục cứt như hắn không biết lấy tự tin đâu ra nữa.

Hạ Hà nhếch mép cười xấu xa, “Người vẽ tranh minh họa.”[2]

[2] Cụm từ gốc là 插画家, chỗ này bé Hà chơi chữ, cả cụm này đi kèm với nhau nghĩa đúng là “Người vẽ tranh minh họa”, nhưng dịch theo mặt chữ thì là “cắm vào họa sĩ”, mà họa sĩ ở đây là chỉ bé Ngôn:))))

Tôi thấy hắn đây không phải là đang thăm dò bờ vực của cái chết, mà là đang sải cánh trên bờ vực của cái chết luôn rồi.

Đây là số cuối cùng của báo tường, chủ đề là “Lý tưởng của tôi”.

Ở giữa một hàng chữ “Đỗ Thanh Hoa”, “Trở thành họa sĩ”, “Làm giáo viên”,… tôi liếc phát thấy ngay dòng chữ rồng bay phượng múa của Hạ Hà – “Bên nhau trọn đời”.

Ngốc chúa, này thì lý tưởng cái gì.

Vào ngày thi đại học, Hạ Hà xàm ngôn gì mà “Đít tím là thắng”, vì vậy dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của hắn, tôi đành phải xỏ chân vào cái sịp tím chóe lóe, cảm thấy mình bê đê đến hết thuốc chữa.

Hạ Hà nói: “Cục cưng ơi anh căng thẳng quá, cần cục cưng an ủi.”

“Đừng căng thẳng,” tôi an ủi hắn, “Vì căng thẳng cũng vô ích thôi.”

Hạ Hà: “… Cưng biết ý anh không phải là loại an ủi này mà.”

Hắn khó chiều thật đấy, tôi đành miễn cưỡng hôn hắn một cái.

Chúng tôi ra khỏi sân trường, mỗi người rẽ một hướng đi thi.

Mọi ngóc ngách của nơi đây đều đã từng có bóng dáng của chúng tôi.

Chúng tôi từng chiến đấu hăng hái dưới ánh đèn, ôm hôn nhau trên góc cầu thang không người qua lại, sóng vai chạy cùng nhau trên sân thể dục khi trời nhá nhem tối,…

Cuộc sống trung học phổ thông đã đặt xuống một dấu chấm hết.

Và chúng tôi sẽ hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn.

– KẾT THÚC PHẦN CHÍNH –
« Chương TrướcChương Tiếp »