EDITOR: YUE
BETA: HASU
- o0o-
Khi Sesshomaru tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối đen, trong phòng yên tĩnh, chỉ có đèn ngủ nhỏ tỏa ánh sáng yếu ớt, từ trong rừng rậm ngoài kia phát ra tiếng kêu bén nhọn của những con diều đêm.
Hắn nhớ đến những việc đã xảy ra ở khu bảo tồn Ấn Độ Quileute vào buổi chiều. Hắn thử một lần, quả nhiên, yêu lực lại biến mất. Hắn nắm bàn tay, cảm thấy không quen, cái ống khác lạ trên tay trái in sâu trong mắt, chất lỏng màu đỏ bên trong chắc là máu, và vẫn còn một chút đang chảy xuống từ bình bên trên. Vừa nghĩ đến máu của người khác truyền vào cơ thể hắn, Sesshomaru nhíu mày. Hắn giật kim tiêm ra, cũng mặc kệ vết thương mới trên tay đang chảy máu.
Bộ quần áo mặc buổi sáng đã hỏng, quần áo trên người đã được đổi sang loại đồ mặc ở nhà thoải mái dễ chịu, Sesshomaru nhíu mày, không biết nên đối mặt với việc lại một lần nữa bị người khác nhìn thấy hết như thế nào, cho nên cứ mặc kệ đi.
Mở cửa phòng, đèn phòng khách dưới tầng để sáng trưng. Hắn vịn tay cầm của cầu thang, bước xuống, vết thương trên bả vai nhói một chút, lông mày nhíu chặt rồi giãn ra, vết thương đã đỡ hơn chút. Dù sao cũng là yêu tộc, cho dù yêu lực tạm thời biến mất, sức khôi phục cơ thể vẫn không mất.
Carlisle làm xong bữa tối dễ tiêu hóa cho Sesshomaru từ lúc chạng vạng, một mực chờ hắn tỉnh, nhưng đến tân nửa đêm cũng không thấy tỉnh. Y qua nhìn vài lần, Sesshomaru đều đang ngủ say, không quá yên tâm, y lại kiểm tra tổng quát Sesshomaru một lần nữa, xác định không có vấn đề khác, hắn mới ngồi phòng khách chờ Sesshomaru tỉnh lại.
Nghe được tiếng bước chân sau lưng, Carlisle quay đầu lại, nhìn thấy Sesshomaru đi tới, mái tóc xõa bung, mái tóc bạc bây giờ một nửa đã hóa đen, nếu không biết tóc đó là tự biến đổi, Carlisle chắc chắn sẽ nghĩ Sesshomaru là một thanh niên phản nghịch nhuộm tóc thành như vậy.
"Đói, ăn." Sesshomaru nói với Carlisle đang ngồi ở sofa, ngữ khí tự nhiên chỉ đối với người gần gũi.
"À, đồ ăn trong bếp, tôi giúp cậu hâm nóng lại. Tôi làm cháo, dễ tiêu hóa. Là bác sĩ, tôi nghĩ đây là món phù hợp với cậu bây giờ nhất." Carlisle cười nhẹ, giọng điệu sủng nịnh. Tuy người kia cũng là nam, nhưng y vẫn luôn vô thức chiều chuộng hắn. Có lẽ vì cách hành sử ngây ngô của người kia khiến y bỏ qua việc này.
Sesshomaru đồng ý, ngồi vào chỗ Carlisle vừa ngồi, trên tivi đang chiếu một bộ phim điện ảnh, một người đàn ông răng nanh rất dài, ôm một người phụ nữ đã ngất khóc thút thít, hai lỗ sâu trên cổ người phụ nữ vẫn còn đang chảy máu. Sesshomaru nhìn, bất giác nhíu mày, thật bẩn. Cắn cũng đã cắn, khóc cái con khỉ, vậy không bằng đi nâng cao sức mạnh.
Lúc này, Carlisle bê một khay sắt lớn đi đến, mùi vih đồ ăn tỏa ra, bụng Sesshomaru phát ra tiếng "ục.. ục...", Carlisle cười cười đặt khay dồ ăn trước mặt Sesshomaru, ra hiệu hắn có thể ăn.
Cháo và đồ ăn kèm đơn giản, Sesshomaru lại ăn rất thỏa mãn. Khi xưa, hắn ở bên ngoài theo đuổi sức mạnh cường đại, không có thời gian chuẩn bị đồ ăn, tuy Jaken có chuẩn bị, nhưng tay nghề cũng chỉ là miễn cưỡng có thể ăn.
Sesshomaru ăn xong bữa nhanh chóng mà không mất đi sự ưa nhã, hắn buông đũa, nhận khăn giấy Carlisle đưa cho lau miệng. Ăn no tâm tình tốt hẳn. Hắn nhìn Carlisle dọn dẹp xong, bây giờ nói đến sự việc ban chiều.
"Thân phận của ngươi?" Cả hai ngồi trên sofa, Sesshomaru hỏi thẳng.
"Như cậu thấy, chúng tôi là huyết tộc, cũng là quỷ hút máu mà con người nói." Carlisle trả lời. "Vậy còn cậu, sức mạnh của cậu, không phải người thường nào cũng có." Y hỏi ngược lại.
"Thây ma? Thật thú vị." Sesshomaru nghe được đáp án, thích thú trả lời: "À, ta là tộc khuyển yêu, theo ta biết, đây không phải thế giới của ta, ta chắc là thuộc thế giới bên ngoài." Sesshomaru không giấu giếm mà nói toàn bộ lai lịch cho Carlisle.
Nghe được đáp án hoàn toàn bất ngờ này, Carlisle trầm ngâm nói: "Hóa ra là yêu quái phương Đông, chẳng trách..." Chưa nói xong chẳng trách đẹp như vậy, nếu là yêu quái thì không có vấn đề gì, dù sao đó cũng là tộc nổi tiếng xinh đẹp mỹ lệ.
"Không phải thây, tuy cùng là uống máu, thây ma sợ ánh mặt trời, nhưng chúng tôi không sợ, chỉ là so với người thường có chút khác biệt, khá phiền toái mà thôi." Nghe thấy Sesshomaru nói y là thây ma, Carlisle vội vàng giải thích.
"Ồ, không sợ ánh mặt trời sao? Vậy sao hắn lại sợ?" Sesshomaru rất tò mò việc Carlisle không sợ ánh mặt trời, hắn nhìn người đàn ông trong phim cuối cùng bị ánh mặt trời đốt thành than, hỏi.
"À, quỷ hút máu này chỉ là do con người nghĩ như vậy, rốt cuộc, quái vật có nhược điểm mới làm con người yên tâm." Carlisle không biết nói gì hơn, buồn chán nên mở tivi, không nghĩ tới lại liên quan đến thân phận y.
"Ồ, thì ra là vậy. Vậy cái người có thể biến thành sói hôm nay là gì?" Sesshomaru cảm giác không hỏi hết vấn đề thì không bỏ qua,lại hỏi.
"Đó là người Quileute, bọn họ trời sinh đối địch cùng quỷ hút máu, hôm nay hắn ngửi thấy mùi quỷ hút máu trên người cậu nên mới tấn công cậu." Nhớ đến Sesshomaru cả người đầy máu lúc buổi chiều, Carlisle trong lòng thắt lại.
"Đó là một rắc rối lớn, nhưng năng lực của họ rất thú vị." Seshomaru biết toàn bộ sự việc, nhướng mày nhìn Carlisle, nói.
"Vấn đề cuối cùng, hai tộc các ngươi có thỏa thuận gì?" Nhớ tới thỏa thuận mà tộc trưởng bên kia nói, Sesshomaru rất tò mò đó là gì.
"Khi chúng tôi mới đến nơi này, tôi và Edward đi săn gặp được bọn họ. Vì tránh giao tranh, chúng ta lập thỏa thuận không quấy rầy lẫn nhau."
"Máu người?"
"Không, chúng ta the chủ nghĩa ăn chay, cho nên người Quileute đồng ý cùng chúng ta chung sống hòa bình, dù sao nhiệm vụ của họ là bảo vệ con người khỏi quỷ hút máu."
"Hừ, lòng dạ đàn bà, nếu đã thành quỷ hút máu, thì còn chia ra ăn chay ăn thịt làm gì." Sesshomaru nghe câu trả lời của Carlisle, khinh thường nói. Trong suy nghĩ của hắn, con người yếu ớt như con kiến, vì theo đuổi sức mạnh, dẫm chết mấy con kiến cũng chẳng có việc gì.
"Thế sao được, sinh mạng rất tốt đẹp, không phải sao? Tôi làm bác sĩ cũng vì cảm thấy sinh mạng là thứ tốt đẹp nhất." Carlisle không đồng ý với suy nghĩ của Sesshomaru, nhưng tư tưởng rõ ràng không thể thay đổi ngay được. Sesshomaru khịt mũi, không nói gì, từ biểu hiện có thể chắc chắn hắn không đồng ý với điều Carlisle nói.
"Chẳng qua, khi chuyển biến, cơ thể quỷ hút máu cũng không tiếp tục lão hóa, cho nên chúng tôi cũng giống bất tử, vì không để con người phát hiện, cứ một khoảng thời gian chúng tôi lại phải chuyển nhà một lần. Tuy rằng chỉ mới dọn đến đây, nhưng chúng tôi lại phải di chuyển." Carlisle bất đắc dĩ nói với Sesshomaru. Rốt cuộc, chuyển nhà nhiều lần rất phiền.
"À, đã biết, lúc chuyển đi cứ báo cho ta." Sesshomaru gật đầu tỏ vẻ đã biết, nói xong rồi quay lên tầng.
Carlisle bị lưu lại bất lực lắc đầu, thật là một người tùy hứng, không lễ phép, một câu "ngủ ngon" cũng không nói. Nhưng mà, nói chuyện lâu như vậy, hắn lại đang bị thương, chắc là mệt mỏi.
Không để ý đến Carlisle chửi thầm, Sesshomaru lên tầng, nhưng khi hắn đi đến chỗ rẽ cầu thang, giống như chợt nhớ ra điều gì, dừng bước, lơ đãng nói một câu "ngủ ngon" với Carlisle rồi nhanh gọn bước lên tầng.
Dưới tầng, Carlisle cười nhìn theo hướng Sesshomaru, thật là biệt nữu, nhưng cũng thật đáng yêu.
HẾT CHƯƠNG 5