Chương 1

“Thuý

Vi…”


đầu dây bên kia vang lên một giọng nói nhỏ và trầm khiến Thuý Vi rất

đau lòng. Sao chị người yêu lại khóc nữa rồi nhỉ? Xót quá đi mất.

“Ái

a~, ngoan nào, chị bị sao dợ?”


Không

nghe người bên kia trả lời tim Vi bỗng trệt một nhịp. Chị người yêu

rất hậu đậu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Mỗi ngày Vi đều

phải đến trường, tối mới có thời gian mà nói chyện với Khả Ái.

Nhưng suốt tuần này bận thi, thi xong Vi lại về nhà ngã vật ra giường

ngủ, tối lại đọc sách đến khuya hoàn toàn không có thời gian cho chị

người yêu. Không biết có phải thế mà chị ấy khóc không nữa. Vi nghĩ

một lát liền nói thêm, cố ghẹo cho nàng kia cười

“Chị

a~ ai dám làm chị dỗi thế? Đem ra đây em đập cho nó tan bành luôn”


“Sao

em lại sử dụng từ ngữ kì lạ vậy? Tan bành là gì vậy hả ngốc?”


“Ơ

ơ…không phải là để ghẹo chị đó à?”
Vi cười bất giác

cười…

“Vi…chúng

ta…”


Đầu

dây bên kia lại im, Vi liền lo lắng hỏi dồn

“Chúng

ta làm sao? Chị bị sao thế? Nay chị lạ quá!”


“Chúng

ta chia tay đi.”


Vi im

lặng, tất cả chợt chìm vào khoảng không vô định. Ái khóc đến mê sản

rồi hả?

“Giỡn

không vui! Em đi học cả ngày mệt lắm, chị đừng mè nheo nữa”


“Không

mè nheo nữa, chị mệt mõi khi phải yêu em, chia tay đi!”


“Tại…sao”

giọng

Vi nhỏ xíu, nhưng đủ cho Ái nghe.

“Tại

tôi không thích cô nữa, cô đừng phiền tôi nữa.”


“Ái…”

Tắt

rồi, người ta tắt rồi. Quả thật hai ba ngày nay hai người có cãi nhau

nhiều, những chỉ là chuyện vặt. Không đáng để tâm, hôm nay chị người

yêu đem ra để nhõng nhoẽ à? Vi mệt quá không nghĩ nữa, cô nghĩ ngày

mai rồi sẽ ổn thôi. Không nghĩ nhiều và cũng sợ nghĩ nhiều. Lúc đầu

đem lòng thương người ta, bây giờ thương nhiều lắm rồi nên càng sợ

mất.

Nhưng

những gì Vi nghĩ đó thật khờ khạo, Ái rời xa Vi rồi, rời xa mãi

mãi. Muôn vạn lần chia tay nay chỉ mấy câu mà đã tan vào mây khói. Vi

càng không nghĩ ra được lí do nào thích đáng để biện chế cho cuộc

chia ta này. Cô vẫn tin, tin là Ái chỉ đùa giỡn, nhưng mà không phải

thế. Vi đau khổ nhiều lắm, nhớ nhiều nữa, ngày nào cũng buồn bã.

Thử hỏi cái mối tình đầu năm 17 đẹp như trong thơ ấy dốc lòng dốc

dạ xây dựng nên, bổng chốc mất hết thì có buồn không? Cứ đau rồi

lại gượng dậy, lần cuối yếu đuối thôi ngày mai sẽ khác…nhưng sao nó

xa vời quá.

Mà

tự cô thương thì thôi tự cô chịu, người ta giờ là xương rồng mang đầy

gai nhọn nếu đúng vào chỉ khiến mình đau. Vi cứ như thế mà cũng dần

sợ phải yêu một ai đó…nhất là yêu một cô gái.

__________

Một

năm rồi cái mớ hỗn tạp ở tuổi 17 đó sao chưa thể nào chôn vùi được?

Vi cũng thích một bạn khác, nhưng sao cứ phải vấn vương người cũ như

thế? Sao Vi ngốc quá ấy nhỉ, bây giờ người ta còn nhớ Vi đâu. Đau làm

chi cho tình nặng thêm sầu.

Quên,

nhất định phải quên!

__________

Mới

đó đã lớp 12 rồi, ba năm cấp 3 đối với Vi trôi qua thật mau, cứ như

là mới hôm qua vậy. Nhưng Vi ghét nó, ghét đến cái lớp và ghét mọi

thư. Vi không học giỏi, Vi chỉ biết chơi thể thao, chụp ảnh và vẽ

thôi. Vi chán đến trường và cũng chán khi phải nghĩ về nó…

Bất

chợt hôm nay rảnh rỗi sau thi giữa kì, Vi lại tìm về cái sở thích

cũ của bản thân mà chẳng buồn nghĩ ngợi nữa. Trầm ngâm ngồi ngắm

nhìn bầu trời…hôm nay trời lại nổi cơn thịnh nộ rồi, mây giăng phủ

kín lối phố, những ánh đèn mờ mờ cũng vụt tắt mau. Cơn mưa tháng 7

lạnh buốt làm sao, hắc vào cửa sổ khiến má Vi ướt át.

-

Lại mưa rồi…

Vi

chán nản quá, mưa sao cứ hoài thế nhỉ?

Bổng

trong đầu Vi léo lên một ý nghĩ, hay là bản thân nên tìm cách nói

chuyện với bạn crush ấy nhỉ? Bạn và Vi học chung lớp, có nói chuyện

nhiều nhưng không biết bạn có biết Vi thích bạn hay không nữa. Chỉ

thấy bạn hay cười với Vi, mua sữa cho Vi và rất hay chỉ bài Vi. Nghĩ về

bạn thì Vi liền lấy bật laptop kiểm tra xem giờ này bạn có online

zalo hay gì gì đó không…Lần mò một lát Vi lại lấy can đảm gửi bạn

mấy câu hỏi và bắt đầu nói chuyện như mọi ngày

“ Hưởng!

Thi sao rồi?”


“ Tạm

thui bạn.”


“ Lúc

nào cũng phải xưng bạn bạn vậy hết hả? Nghe xa lạ quá đi mất!”


“ Hihi

quen rồi…Thế Vi thi thế nào rồi? ”


“ Ò,

tui thì chẳng ổn tí nào. Chắc là phải tìm cầu nhảy cho lành.”


Không

biết người bên kia đọc dòng tin nhắn của Vi người ta có cười hay không?

- Sao người ta lại xa cách với mình như thế…

Nhưng

rồi cuộc nói chuyện vui vẻ cũng kết thúc. Vi tắt laptop và ngoan

ngoãn đi ngủ…