Chương 20-1: Dụ hoặc

Khương Lạc Từ cảm thấy giờ phút này nụ cười dịu dàng của thiếu niên kia đầy rẫy sự khıêυ khí©h ác ý, muốn giả tạo bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Cậu ấy không cam lòng, thế nên lại nói với thiếu nữ: “Vậy, hội trưởng có thể dạy kèm giúp tớ không?”

“Hả?”

“Nếu hội trưởng dạy kèm cho tớ thì tớ nghĩ mình nhất định có thể nâng điểm số nhanh hơn đấy!”

Lời lẽ của cậu bạn có vẻ khá lộ liễu, tất nhiên Phương Sở Ninh cũng biết cậu bạn thích chính, song cô lại hơi khó xử với yêu cầu này.

“Nhưng mà dạo gần nhất tôi không rảnh.”

“Tớ có thể đợi đến khi cậu xử lý mọi chuyện xong xuôi!”

Khương Lạc Từ dứt lời thì vội lia mắt nhìn Từ Mục Chu, thiếu niên vẫn tỏ ra ôn hòa và vô hại như cũ, không hề lộ ra chút tức giận vì lời nói lộ liễu của cậu ấy, khiến cậu ấy không khỏi hoài nghi liệu có phải đã mình nghĩ nhiều chứ thật ra thì Từ Mục Chu không có ý gì với hội trưởng hết?

“Đến lúc đó hẵng nói.” Phương Sở Ninh cảm thấy loại chuyện nghiêm túc như dạy kèm cho người khác thế này thực sự hơi khó khăn, nhỡ dạy kèm cậu ấy mà điểm số vẫn không cao lên được bao nhiêu thì chẳng phải có vẻ cô rất thất bại hay sao?

“Nếu bạn học Khương không chịu thì cứ để tôi dạy kèm giúp cậu cho nha.”

Cao Quỳnh rất hào phóng nói.

“Cảm ơn cậu, nhưng mà cũng không cần đâu...”

“Không có việc gì, cậu muốn bắt đầu dạy kèm lúc nào cũng được, tôi rảnh lắm.”

“Thật sự không cần đâu, cảm ơn cậu, bạn học Cao Quỳnh.” Khương Lạc Từ từ chối khéo.

“Đừng khách sáo như vậy nè ~”

Dáng vẻ trông hơi đểu cáng của cô ấy làm Phương Sở Ninh không kìm được mà phỉ nhổ: “Không phải là do cậu ấy khách sáo đâu, thành tích của cậu còn kém hơn cả cậu ấy thì dạy được cái quái gì?”

Cao Quỳnh là ai, da mặt cô ấy dày như tường thành, cũng chẳng cảm thấy mất mặt một chút nào, còn ra vẻ thẹn thùng dùng đồi núi phập phồng của mình dụi dụi vào cánh tay của Phương Sở Ninh, nũng nịu nói: “Vậy cậu dạy cho tớ rồi tớ dạy cho cậu ấy sau có được không nè ~”

“Ăn *** đi!” Phương Sở Ninh nghiến răng bật ra chữ thô tục, thế mà con nhỏ này cũng nghĩ ra được, cô nào có nhàn như thế.

Khương Lạc Từ thấy sự tương tác giữa hai người thì đỏ mặt, thậm chí tầm mắt không kìm được liếc thoáng qua nơi kiêu hãnh của thiếu nữ, sau đó cụp mí mắt.

Cậu ấy không biết rằng trong lúc hai nữ sinh đang trêu đùa với nhau, biểu cảm luôn e thẹn và ngây ngô của Từ Mục Chu vỡ nát trong phút chốc, ánh mắt chợt lóe lên tia ghen ghét bởi vì sự thân mật quá mức giữa hai nữ sinh.

“Bạn học Phương” Một giọng nói khẽ thu hút sự chú ý của Phương Sở Ninh, cô thấy mặt mày thanh tú của thiếu niên dường như để lộ chút bất mãn vì cô đang lãng phí thời gian, “Tối nay tôi còn có việc.”

“Vậy thì đi nhanh thôi, cậu ngồi xe của tôi đi rồi đến tối bảo tài xế chở cậu về nhà.”

Dường như Khương Lạc Từ còn muốn nói thêm gì đó nhưng Phương Sở Ninh không chú ý đến, sánh vai với thiếu niên bước ra khỏi phòng học.

Bả vai của cậu bạn rủ xuống vì mất mát.

“Cho cậu lời khuyên này” Cao Quỳnh thấy hơi đồng tình, hiếm khi tốt bụng khuyên bảo, “Nếu cậu nghiêm túc thì tôi khuyên thật là tốt nhất cậu nên bỏ cuộc đi, A Ninh và cậu hoàn toàn là người của hai cái thế giới khác nhau, cứ cho là bây giờ hai người có khả năng đến với nhau thì sau này cũng sẽ không có kết quả.”

Tiền tài cùng với quyền thế của nhà họ Phương không hề đơn giản như bề ngoài, huống chi nhà họ Phương còn có quan niệm truyền thống mạnh mẽ phải môn đăng hộ đối, hiện giờ hai người còn có thể quen chơi, nhưng tuyệt đối sẽ không có khả năng ở bên nhau.

Chuyện này không ai có thể hiểu rõ hơn là Cao Quỳnh tới nhà họ Phương như cơm bữa.

Mọi người dưới khán đài: “……”

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp cũng trống rỗng, chốc lát sau, khi hiện trường vang lên những âm thanh trầm trồ kinh ngạc, phần bình luận cũng ngay lập tức nổ tung ——

【 ???? 】

【 ?? 】

【 ????? 】

【 Đậu má!!! 】

【 Con m* nó mắt với tai của tôi không bị trục trặc gì đó chứ?! 】

【 Tui hoài nghi mình còn đang nằm mơ!! 】

……

“Đây đây đây….” Có giám khảo chỉ vào Tiểu Bạch trên sân khấu, vẻ mặt khϊếp sợ vô cùng, như thể không thể tin được mắt mình.

Đây là thật?!

Bạch Chỉ chỉ bình tĩnh nói: “Đây là tác phẩm của tôi, cũng là sản phẩm đầu tiên thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Tiền thị —— robot trí năng lượng tử đời thứ nhất, ba ngày sau sản phẩm sẽ bắt đầu được bày bán chính thức, mời quý vị chú ý đến trang web chính - Tập đoàn Tiền thị. Những ngày tiếp theo, chúng tôi sẽ đăng tải video quá trình thí nghiệm robot trí năng lượng tử trên trang web này.”

Cô liếc mắt một lượt nhìn mọi người, khẽ dừng lại chỗ Trường Đông và Tôn Kiều đang trợn tròn mắt với vẻ mặt đầy khϊếp sợ, sau đó dời mắt, đẩy mắt kính.

Bạch Chỉ dang hai tay ra, đôi mắt dưới lớp mắt kính gọng vàng lóe sáng, khóe môi hơi cong lên, cất lên giọng nói khàn khàn từ tính tựa như lời thì thầm của ma quỷ ——

“Quý vị, chào mừng đến với thời đại khoa học kỹ thuật.”

.........

Cô không nói là thời đại robot trí năng, là vì những sản phẩm cô muốn tạo ra không chỉ dừng lại ở đó.

Thời đại khoa học kỹ thuật đã đến, và đó cũng sẽ là thời đại thuộc về Tiền Bạch Chỉ cô đây.

Nhưng hiện tại, hiển nhiên đám người này vẫn chưa ý thức được.

Bất kể là khán giả dưới khán đài, hay là người trên sân khấu, đều không biết rằng mình sắp bước vào một thời đại nào, bọn họ cũng chẳng biết, cả cuộc đời bọn họ trong tương lai, thậm chí là cả đời con của bọn họ, cháu chắt của bọn họ, đều sẽ sống dưới bóng ma của một cái tên, cái tên đó chính là —— Tiền Bạch Chỉ.

Giờ phút này, thứ khiến bọn họ chú ý hơn chính là liệu sự tồn tại của “Tiểu Bạch” kia là thật hay giả? Robot trí năng lượng tử nào đó, liệu chỉ là mánh lới? Hay là đã thực sự ra đời?

Nhưng sau khi Bạch Chỉ nói xong thì bất chợt đi nhanh xuống khán đài, Tiểu Bạch kè kè theo sau cô.

Tiểu Bạch di chuyển bằng cách trượt đi, nhưng nếu Bạch Chỉ bước xuống khán đài thì nó cũng phải xuống cầu thang, tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt vào nó.

Tiểu Bạch đi thẳng đến chỗ cầu thang, tấm đáy phẳng bên dưới kia đột nhiên nhấc cao lên, đôi chân bằng máy móc phía dưới nhô ra, bước từng bước xuống cầu thang như một người bình thường.

Sau khi cả cơ thể đáp xuống đất, Tiểu Bạch thu đôi chân bằng máy lại, tiếp tục trượt theo sau Bạch Chỉ.

“Mau! Ngăn cô ấy lại!!” Có người hô lên.

Ngay lúc ấy, bất kể là phóng viên hay khán giả tại hiện trường đều nhào đến chỗ Bạch Chỉ.

Phóng viên muốn lấy tin tức, những người khác lại nhìn thấy được cơ hội kinh doanh.

Một cơ hội kinh doanh có thể giúp cho họ phất lên trong nháy mắt!

Mà hiển nhiên, người nắm quyền chủ đạo về tin tức và cơ hội kinh doanh liên quan đến Tiểu Bạch chính là Bạch Chỉ, bọn họ không được để cô rời khỏi đây!

Mẫn Vệ Hiên mang theo mười vệ sĩ lập tức tiến đến bao vây Bạch Chỉ và Tiểu Bạch ở giữa, bảo vệ cẩn thận không có kẽ hở.

“Mọi người nhường đường một chút, bất cứ ai có vấn đề gì có thể nhắn lại trên website chính thức, phía chúng tôi sẽ tổ chức cuộc họp báo vào đợt sau!”

Thế nhưng đám đông đang kích động cũng không buồn nghe.

Đặc biệt là các phóng viên đến quay chụp trong cuộc thi thiết kế, tất cả microphone của họ đều duỗi ra, thậm chí còn kết nối với kênh phát sóng trực tiếp, cả đống câu hỏi đồng loạt ập đến như vũ bão ——

“Xin đợi một chút, cô Tiền Bạch Chỉ, những lời cô nói là thật cả ư?!”

“Robot trí năng lượng tử là thế nào? Nó thực sự có thể làm được việc nhà và trông trẻ ư? Chúng tôi có thể yên tâm sử dụng nó thật không?”

“Xin hỏi đây là phát minh của ai thế? Tập đoàn Tiền thị là tập đoàn nào?”

“Xin cô Tiền Bạch Chỉ hãy trả lời một chút!”

“Đã xuất hiện robot trí năng thật ư?!”

……

Mẫn Vệ Hiên ở bên cạnh nghe vậy thì nghiêng đầu hạ giọng hỏi Bạch Chỉ: “Này, tập đoàn Tiền thị có từ khi nào thế?”

“Mới đăng ký ngày hôm qua.”

“Còn website chính thức?”

“Làm hồi đêm qua.”

Mẫn Vệ Hiên: “…… Cô đỉnh rồi đó.”

Một tay trâu bò đùng một cái có thể tự xây dựng trang web bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu, giải quyết hết tất cả các vấn đề, đúng là đỉnh vô cùng.

“Đương nhiên Tiểu Bạch là thật rồi, xin mọi người tránh đường một chút được không, chủ nhân của Tiểu Bạch phải ra về.” Giọng nói của Tiểu Bạch vang lên, nghe hết sức ngây ngô đáng yêu.

Có phóng viên chuyển microphone, nhắm ống kính vào Tiểu Bạch, đặt câu hỏi: “Ngoại trừ việc quét rác thì cậu còn làm được các công việc nhà khác thật sao? Cậu cũng có tư duy như con người thật à?”

Anh ta cũng không gọi cái tên “Tiểu Bạch” này, hiện nay có rất nhiều loại thiết bị phải gọi tên của chúng nó thì chúng nó mới có phản ứng.

Nếu họ không gọi tên mà con robot này bỗng không trả lời thì hiển nhiên là có vấn đề!

“Đương nhiên rồi! Tiểu Bạch còn biết làm rất nhiều chuyện đấy nhé!”