Chương 6

Bên ngoài

“Tiểu Tiểu.” Tiểu béo xoa lỗ tai trở về, “Vương ca quá độc ác, lỗ tai đau muốn chớt.”

Tiểu nhị biết bọn họ, không còn cách nào khác ngoài việc ra ngoài xử lý họ nếu bị người bên trong phát hiện ra, nên hắn chỉ nhéo tai Tiểu Bàn, giả vờ như không nhìn thấy hai người còn lại, lúc này hắn gần như đã xong việc, đuổi họ ra ngoài.

“Tiểu Tiểu, ngươi làm sao vậy?” Nhị Nữu lôi kéo Thích Tiểu Tiểu tay hỏi.

Tiểu béo lúc này mới phát hiện nàng đang ngẩn người, không thể nào chỉ vì hắn vừa nói nàng không đẹp bằng đối phương thôi phải không?

Mẹ bảo, con gái ai cũng yêu cái đẹp.

Thích Tiểu Tiểu lắc đầu, trong lòng co giật.

Thì ra không có ai giúp nàng kiếm tiền nuôi gia đình, cha nàng ra cửa luôn bị lừa, anh trai nàng luôn thi rớt, còn mẹ nàng thì không thể bán được những thứ mà bà đã tốn công làm ra, này hết thảy đều là có nguyên nhân!

Bởi vì nàng là nữ phụ!

Thích Tiểu Tiểu cô đơn trở về đi, trong nhà không có gì ăn.

Hai đứa trử đi theo nàng mà không biết tại sao, khi về đến thôn, hai đứa trẻ hào hứng chạy về nhà.

Bọn họ nhìn thấy tiên nhân!

Thích Tiểu Tiểu một mình đi bộ về nhà, đứng ở cửa nhìn vào trong sân, ánh nắng chiếu rọi, người phụ nữ mặc bộ quần áo vải lanh thô, trong tay cầm một cây kim, ánh mắt dịu dàng.

Khoản trợ cấp một tháng của Thương Minh Tông cho phép cha thay quần áo màu khác, anh trai không cần tiết kiệm bút mực và giấy, mẹ cũng không cần thêu những bức thêu không bán ra được nữa.

Có vẻ như cô ấy thực sự phải đến Thương Minh Tông theo cốt truyện

Thích Tiểu Tiểu giơ tay lau nước mắt, bước vào, chuẩn bị nói chuyện với mẹ nhiều hơn, vì sau này có thể không còn cơ hội. Nàng đang định mở miệng thì nhìn thấy khóe miệng hiền mẫu đức hạnh cong lên, mang theo một tia khinh thường: “Chính đạo còn không dừng lại?”

Bắp chân của Thích Tiểu Tiểu giật giật, ngã ra sau, nàng cúi đầu xoa xoa chân.

“Hửm? Tiểu Tiểu, sao con về sớm thế?” Trang Phỉ hỏi khi thấy con gái mình đã về.

Thích Tiểu Tiểu ôm chân, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của mẹ, ngơ ngác nói:: “Tìm…… Tìm cha.”

Trang Phỉ nghĩ nghĩ: “Cha ngươi hẳn là đang ở ven sông câu cá. Ông ấy nói Trường Phong sắp thi huyện, chúng ta hãy bắt cho hắn một con cá để bồi bổi.”

“Ồ.” Thích Tiểu Tiểu xoay người đi ra ngoài, gió xuân thổi vào mặt.

Nàng xoa xoa trái tim mình, đúng vậy, vừa rồi nàng nghe nhầm, sau đó cái chân vừa co giật lập tức dừng lại, nàng chạy về phía bờ sông.

Thích Viễn! Vợ của cha không phải là người bình thường!