Chương 3

Tiểu Bàn: "Cha ta nói bọn hắn chiếm toàn bộ sân sau! Bút tích lớn như vậy nhất định là tiên nhân."

Thích Tiểu Tiểu muốn nói rằng có tiền không nhất thiết là tiên nhân mà cũng có thể là doanh nhân giàu có hoặc quan lớn.

Nàng nhìn sang, sững sờ một lúc, hình như thực sự là một người tu tiên?

Mặc dù người đàn ông và những người hầu cận của hắn ta đã cố tình che giấu danh tính nhưng họ đều mặc đồ màu tím, chất liệu tệ như vậy chắc lôi ra từ đáy hòm.

Đáng tiếc linh khí chỗ bọn họ kém đến mức nhóm người này hoàn toàn không tương thích với nó, làm lộ ra khí chất.

Rõ ràng tiên khí phiêu phiêu.

Đây là người tu tiên đầu tiên mà nàng nhìn thấy kể từ khi đến thế giới này.

“Tại sao bọn họ lại tới nơi nhỏ như chỗ chúng ta?” Cô gái ở một bên khó hiểu.

"Ta biết đương nhiên là tới tuyển đệ tử!" Tiểu Bàn kiêu ngạo ngẩng đầu.

Lúc này, người đàn ông bên trong cau mày, một tay cầm tách trà, đang định làm gì đó.

Thích Tiểu Tiểu vội vàng tóm lấy bọn hắn, chuẩn bị chạy: "Bị phát hiện, chạy mau!"

Tiểu Bàn và em gái Nhị Nữu vẻ mặt bối rối, Tiểu Bàn nhìn vào trong thấy người đàn ông này không nhìn qua, liền kéo Thích Hiểu Hiểu quay lại, tiếp tục nhìn trộm.

Thích Tiểu Tiểu: "..."

Người đàn ông này dường như đã đến giới hạn kiên nhẫn, bầu không khí xung quanh dần trở nên khó chịu, Thích Tiểu Tiểu vội vàng muốn kéo hai người này lại.

Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Thạch thúc thúc, không sao đâu.”

Vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh đã trở lại bình thường, Thích Tiểu Tiểu nhìn sang, chỉ thấy một cô bé xinh xắn đi ra, dùng một tay nhẹ nhàng kéo người đàn ông.

Tề Nhạc đi xuống, liếc nhìn mấy đứa trẻ ngoài cửa sổ, khuôn mặt của tiểu mặp lập tức đỏ bừng, kéo Thích Tiểu Tiểu ngồi xổm xuống.

Thích Tiểu Tiểu bị ép ngồi xổm xuống, nhìn bức tường đổ nát của quán trọ: “…”

Tề Nhạc mỉm cười.

"Thúc thúc, bọn họ chỉ là tò mò mà thôi." Tề Nhạc nói, người đàn ông nhìn đứa trẻ gầy gò ốm yếu, hít một hơi thật sâu rồi nói với ba người: "Đi đi!"

"Được... được." Tiểu Bàn sợ hãi, nhanh chóng dùng một tay kéo lấy một cái rồi bỏ chạy.

Phía sau, Tề Nhạc nghe ba đứa trẻ rời đi, rất vui mừng vì mình xuyên vào tiểu thư phủ Bắc Châu Mộ.

"Tiểu Tiểu, hình như chúng ta thật sự bị phát hiện rồi?" Tiểu Bàn kéo hai người chạy một lúc, thở hổn hển, nhưng cô bé mặc bộ quần áo xinh đẹp vẫn còn trong đầu hắn.

“ đứa trẻ vừa nãy thật dễ thương.”

"Có Tiểu Tiểu đáng yêu" Ở bên, em gái ruột của tiểu mập nghe được lời này không vui, trong lòng nàng, Tiểu Tiểu là đẹp nhất.

Tiểu Bàn phản bác: “Người đó là tiên nhân, tự nhiên là đẹp nhất!”

Hai đứa trẻ đang tranh cãi xem ai xinh đẹp nhất, Thích Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn đường phố người người qua lại, cảm thấy có điều gì đó thiếu sót.

"Các bé con! Mấy đứa dám nhìn lén à? Biết bên trong là ai không?” Tiểu nhị của khách điếm đuổi bọn họ ra ngoài, ba người lập tức bỏ chạy. Tiểu nhị nhanh hơn một chút, nắm lấy tai Tiểu mập," Lá gan thật lớn?”

"Đó là tiểu thư Mộ phủ ở Bắc Châu! Đó có phải là người mà có thể nhìn trộm sao?"

Thích Tiểu Tiểu đang chạy được nửa đường, nghe vậy sửng sốt một chút, đột nhiên trong đầu hiện lên một đống thứ.

Nhạc Nhi.

Mộ phủ Bắc Châu.

Thương Minh Tông.

Cộng với tên của nàng.

Đây không phải là tên trong truyện tiên hiệp hồi khuya nàng đọc trong ổ chăn sao?