Chương 12

Thích Tiểu Tiểu gật đầu: “Vâng, hai ngày trước con báo danh, vừa mới đi……”

Trang Phỉ buông canh, mày đẹp hơi chau: “Sao lại muốn đi Thương Minh Tông?”

Nói xong, Trang Phỉ đi qua, chỉnh lại nút thắt trên đầu Thích Tiểu Tiểu bởi vì khắp nơi chạy loạn nên bị rối.

“Thương Minh Tông có cái gì tốt?”

Thích Viễn thịnh cơm, nghi hoặc nhìn vợ: “Vẫn ổn.”

Hắn từ nhỏ ở Thương Minh Tông lớn lên.

Trang Phỉ mắt đẹp vừa nhấc.

Thích Viễn: “???”

Nàng vì cái gì tức giận?

Thích Tiểu Tiểu ngồi xuống, dùng đôi mắt đen liếc nhìn ba người, nói: “Trong nhà gần như không có cơm, hai ngày trước ta định đến đó xem có kiếm được chút tiền hay không.”

Ba người nghe vậy đều im lặng, sau đó đều đồng thanh nói: "Ngày mai sẽ có."

Nói xong, ba người dừng lại, nhìn nhau.

Làm sao họ biết ngày mai sẽ có gạo?

Thích Tiểu Tiểu nhận lấy bát từ trong tay cha, đây là ăn ý sao?

Nàng chạy một mạch về và phát hiện ra rằng cha mẹ và anh trai nàng có lẽ đã chán cuộc sống cô độc ở thế giới tu tiên, có lẽ muốn sống một cuộc sống ở phàm trần nên họ giấu kín thân phận chỉ để được sống bình thường.

Từ từ……

Trong lòng Thích Tiểu Tiểu kịch liệt co giật, từ xưa đến nay thiện ác dường như không chung đường?

Ở thế giới này, trước khi cuốn tiểu thuyết chính thức bắt đầu, có vẻ như cuộc xung đột giữa chính đạo và Ma Vực đang ở mức căng thẳng nhất.

Sau này, dường như trong một cuộc đại chiến, Chính đạo và Ma Vực đều chịu tổn thất nặng nề, sau đó họ mới bình tĩnh lại cùng duy trì vẻ ngoài hoà bình.

Thích Tiểu Tiểu: “!!!”

Vậy nếu bọn họ không cẩn thận, cái nhà này có thể tan vỡ bất cứ lúc nào?

Trang Phỉ ngồi trở về, Thích Viễn giơ tay gỡ lá rụng trên đầu Trang Phỉ xuống: “Tiểu Tiểu đừng lo lắng, ngày mai cha sẽ kiếm tiền.”

Trang Phỉ nhìn tướng công ngốc nghếch của mình, ngày mai làm sao lấy lí do để có được tiền hợp lý hơn đây?

Người chồng ngốc này luôn không nhặt của rơi.

Thích Trường Phong nghe vậy, nhìn trời, trong lòng bất đắc dĩ, nếu ngày mai lại gửi ngọc tới, chỉ dùng để bồi bổ sức khỏe cho cha mẹ hắn và Tiểu Tiểu.

Thích Tiểu Tiểu vùi đầu ăn cơm.

Ba người nghĩ, liệu mình có nên tìm cách khác để kiếm tiền không?

Cả nhà im lặng, ai cũng nghĩ rằng bọn trẻ vẫn cần phải nuôi trong giàu có.

Thích Tiểu Tiểu im lặng, trong lòng run lên, nàng có thể làm được, nàng có thể gánh vác gánh nặng nuôi gia đình.

Thích Tiểu Tiểu ăn xong, rửa bát của mình và chạy về nhà chính.

Nàng hối hận.

Nàng cảm thấy nàng vẫn có thể tham gia.