Chương 1

Trấn Bình Giang là một nơi nhỏ tầm thường, linh lực nghèo nàn, việc tuyển chọn đệ tử từ các môn phái khác nhau chỉ là hình thức, mặc dù vậy, cuộc tuyển chọn đệ tử của Tiên Giáo mười năm một lần sắp bắt đầu, và trấn Bình Giang vẫn còn hào hứng như xưa.

Bởi vì những đứa trẻ được chọn từ huyện lân cận một trăm năm trước dường như đã làm rất tốt, và trăm năm qua càng ngày càng tốt hơn, bây giờ thu hoạch đã vượt cả thu hoạch của họ.

Cho nên, được tiên nhân lựa chọn, ở mức độ lớn sẽ góp phần vào sự phát triển của huyện, ở mức độ nhỏ hơn thì nó sẽ giúp cho các thành viên trong gia đình sau này bước đi trên đường sẽ có thêm thể diện.

Không chỉ vậy nó có thể bảo vệ toàn bộ huyện, nên sống trong nhà có tiên nhân chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Điều này dẫn đến hiện tượng hiếm thấy hiện nay, các gia đình thả con đi lang thang trên đường, lỡ như bị tiên nhân nhìn thì sao?

"Ăn bánh nướng đi."

Một người bán bánh ven đường, một cô gái tầm mười lăm, mười sáu tuổi, lấy bánh đưa cho họ. .

"Ba đồng."

Ông già tóc bạc nhận lấy, đưa cho cháu trai rồi dắt đi.

"Ăn no chút. Chỉ khi ăn no mới có thể được tiên nhân coi trọng..."

Cô gái thu tiền, liếc nhìn cặp ông cháu kia rồi lại nhìn xuống đứa trẻ dưới chân.

Thích Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, trong tay còn cầm một ống tre.

"Thuý tỷ tỷ, bán bánh tặng trà. Nhìn xem, khách mua bánh vừa đi vừa ăn, khát nước thì uống một ngụm."

"Tỷ chỉ cần chia cho em..."

Thuý Nương ấn trán: "Tiểu Tiểu, ta không phải mất tiền sao? Trả tiền trà miễn phí! Người bán trà ven đường chỉ tính một xu một bát! Ngươi cho ta ống tre à?"

Nhân tiện, phải trả bao nhiêu phần cho việc nhỏ nhặt này?

Thích Tiểu Tiểu giơ ống tre trong tay lên: “Như vậy doanh thu của ngươi có thể tăng lên. Giả sử ngươi bán được hai mươi chiếc một ngày, sau khi thêm quà ngươi có thể tăng gấp đôi hoặc thậm chí nhiều hơn!”

"Hơn nữa, những ngày này, trong lúc tiên môn tuyển chọn, trong trấn đầy người! Người có việc! Người muốn ăn bánh! Ăn bánh muốn uống..."

"Tiểu Tiểu."

"Ừm?"

Thích Tiểu Tiểu nhìn người, sau đó đặt tay lên đầu nàng, giữ chặt.

Thích Tiểu Tiểu: "..."

Thuý Nương, Vương ca ca của ngươi có biết ngươi tàn nhẫn như vậy không?

Thuý Nương cúi đầu nhất châm kiến huyết*: “Hũ gạo của ngươi đã chạm đáy chưa?”

*一针见血

Hán Việt: NHẤT CHÂM KIẾN HUYẾT

nói trúng tim đen; gãi đúng chỗ ngứa; lời nói sắc bén。比喻说话简短而能说中要害。

Thích Tiểu Tiểu cầm ống tre và im lặng.

Đúng, đã chạm đáy.

Khoảnh khắc anh trai nàng ôm nàng mở nắp thùng gạo tối qua, tim nàng đập thình thịch, nó khiến nàng không thể ngủ ngon cả đêm.

Gia đình họ sắp phải uống gió Tây Bắc.

“Khi nào đến lượt mấy đứa trẻ chưa đủ răng như các ngươi phải lo lắng?” Thuý Nương hỏi bọn họ, nói cho bọn họ biết, bọn trẻ ở nhà giúp việc nhà là chuyện bình thường. Kiếm củi, cắt cỏ, nhưng nhà họ Thích xảy ra chuyện gì vậy?

Cả ngày chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền?

Thích Tiểu Tiểu bất lực, nàng cũng không muốn trở thành người đứng đầu gia đình khi còn trẻ như vậy.

Nhưng cha nàng bất lực, mẹ lại quá hiền lành, phục tùng, bà là con gái của nhà quan sa sút, còn anh trai là một tú tài cần cù.

Nàng nghĩ thật là thần kỳ khi gia đình họ không chết đói.