Quá nhiều hồi ức hiện lên, những ngày tháng gian khổ bi thương ngày xưa cứ vậy từng chút một hiện lên trong đầu y.
Hơn hai mươi năm qua đi, thân ảnh của ba ba, mẹ và em cái đều trở nên mơ hồ, mơ hồ mà lại tồn tại hình dáng đại khái.
Cung Hi Nặc đặt tay trên tay ghế chống đầu, bi thống áp lực thở không nổi, chịu đựng đoạn ký ức ấy khiến đại não bắt đầu thiếu dưỡng, y hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, thân thể cảm giác nhẹ nhàng hơn.
Ba ba ngoài ý muốn xuất hiện làm y trở tay không kịp, y sớm đã hết hy vọng, chưa từng nghĩ tới cuộc đời nàyhai cha con bọn họ còn có thể gặp lại nhau.
Việc y đối với ba ba oán hận nhưng ở trong tiềm thức của y, vẫn hy vọng ông tồn tại.
Bọn họ không liên quan lẫn nhau, không ai nợ ai, là
người xa lạ.
Y có khi sẽ nhớ tới người mẹ số khổ, nhớ tới em gái mệnh, vừa nhớ đến hai người lại không tự chủ được mà nghĩ đến ba ba đã bỏ bọn họ mà đi.
Cung Hi Nặc thậm chí còn nghĩ, ông ta có thể hay không hối hận? Có thể hay không tự trách?
Nghĩ tới, lại cảm thấy ý nghĩ của chính mình quá ngốc, quá buồn cười.
Người như vậy, như thế nào sẽ hối hận? Như thế nào sẽ tự trách?
Khi nhìn thấy ba ba Tỉnh Kiến Nghiệp, áp lực nhiều năm, uỷ khuất cùng oán hận ở trong lòng Cung Hi Nặc bùng nổ, nhìn thấy ba ba tranh thủ sự đồng tình của y, y kiệt lực mà khắc chế cảm giác muốn mắng, muốn đánh ông ta.
Cung Hi Nặc không nghĩ tới, Tỉnh Kiến Nghiệp sẽ tìm được biệt thự, còn sẽ cùng Nguyên Cảnh Khôn gặp mặt, bị Nguyên Cảnh Khôn không biết nội tình mang về tới, tạo thành cục diện hôm nay y cơ hồ không không chết được cảm xúc, y không tính toán để Nguyên Cảnh Khôn biết hết thảy, Nguyên Cảnh Khôn có biết hay không, đều không có bất luận ý nghĩa gì, kia đã là chuyện quá khứ.
Cung Hi Nặc tư duy hỗn loạn, không hề có chút cách nào để xử lý chuyện giữa y và Tỉnh Kiến Nghiệp.
Phòng ngủ, Nguyên Cảnh Khôn lăn qua lộn lại ngủ không được, ngồi dậy, lấy đồng hồ, kim giờ chỉ đúng đến con số 12.
Cơm chiều qua đi, dỗ Viện Viện ngủ, trở lại phòng ngủ, thu thập xong, ngồi chờ Cung Hi Nặc tiến vào.
Chờ tới chờ đi, Cung Hi Nặc đều không có ý buồn ngủ.
Nguyên Cảnh Khôn ngồi không yên, phóng nhẹ bước chân, đi đến trước cửa thư phòng, lỗ tai dán ở trên cửa, nghe được bên trong không hề động tĩnh, thất vọng mà trở lại phòng ngủ.
Nguyên Cảnh Khôn không có trách Cung Hi Nặc đem lửa giận toàn bộ rơi trên người anh, vốn dĩ chuyện này, anh chưa suy nghĩ thấu. Không cùng Cung Hi Nặc thương lượng, tùy tiện đem người mang về tới, khiến cho y không thoải mái, Nguyên Cảnh Khôn vẫn là có chút áy náy.
Nguyên Cảnh Khôn còn quan tâm vấn đề ngủ của y, thư phòng có cái sô pha có thể ngủ, nhưng, không có gối có chăn.
Không biết Cung Hi Nặc có phải hay không sẽ ngồi nguyên đêm.
Về chuyện của Cung Hi Nặc cùng Tỉnh Kiến Nghiệp, đem nội dung nghe được xâu chuỗi lại với nhau, vẫn là không hoàn chỉnh, ngủ không được Nguyên Cảnh Khôn mơ màng hồ đồ mà suy đoán lung tung, đem chuyện xưa nghĩ thành các phiên bản, chứng thực không được đáp án chính xác, trong lòng không biết thế nào.
Không biết sao, Nguyên Cảnh Khôn cảm thấy trong lòng không yên ổn, cảm giác Tỉnh Kiến Nghiệp sẽ không dễ dàng rời đi, hay đúng là, Tỉnh Kiến Nghiệp khả năng không chỗ để đi, có thể hay không còn ở lại ở gần biệt thự?
Nguyên Cảnh Khôn ngồi dậy, đổi quần áo, cầm lấy chìa khóa, không quên mang lên tiền cùng đèn pin, đi ra khỏi biệt thự.
Khu biệt thự ở ban đêm phá lệ yên tĩnh, Nguyên Cảnh Khôn ở chung quanh biệt thự đi bộ vài vong, chưa thấy bất luận thân ảnh nào, thời điểm anh xoay người định đi về thì bỗng phát hiện trong góc có bóng người, dựa vào ánh sáng của đèn pin cả gan mà đi qua.
Quả nhiên là Tỉnh Kiến Nghiệp, ông ta thật đúng là canh giữ ở gần biệt thự. Đêm lạnh như nước, Tỉnh Kiến Nghiệp giữ chặt áo ngoài, cuộn tròn ở vườn hoa bên ngoài biệt thự, mơ màng sắp ngủ.
"Bác trai, bác trai......" Nguyên Cảnh Khôn nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vai ông, sợ hãi lực độ quá nặng sẽ làm ông sợ.
"Ân?" Tỉnh Kiến Nghiệp mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, tư duy chậm chạp, phản ứng chậm, hơn nửa ngày, mới nhận ra Nguyên Cảnh Khôn, hoảng loạn mà ngồi thẳng, nói năng lộn xộn mà giải thích. "Tôi, tôi, tôi không phải...... Cậu, cậu......"
"Bác trai, bác đừng khẩn trương, cháu không có ý gì khác. Đã trễ thế này, cháu đưa bác về nhà." Nguyên Cảnh Khôn dìu ông lên, cởi ra áo ngoài, khoác trên người ông.
"Tôi...... Tôi...... Không trở về nhà." Tỉnh Kiến Nghiệp nói không nhanh nhẹn, quẫn bách chi tình bộc lộ ra ngoài.
"Bác trai, bác......" Nguyên Cảnh Khôn từ vẻ mặt của ông minh bạch hết thảy, chưa nói hết tình hình thực tế xấu hổ của ông.
Nhìn phía bốn phía, đêm hôm khuya khoắc, khẳng định không có xe, biện pháp duy nhất, đi đến trạm tàu điện ngầm.
Nguyên Cảnh Khôn Tỉnh Kiến Nghiệp đi không nổi, đoạn đường chỉ mất 10 phút mà hai người họ đi chừng nửa giờ, Nguyên Cảnh Khôn mệt đến toàn thân nhức mỏi, vẫn luôn cường chống, cảm thán thể lực anh xác thật không bằng trước, sau này muốn cần rèn luyện nhiều, không thể tiếp tục làm biếng.
Tạm thời không có nơi nào tốt hơn để đi, Nguyên Cảnh Khôn đem Tỉnh Kiến Nghiệp an bài đến khách sạn cách đó không xa, may mà anh cẩn thận mang theo ví tiền, bằng không tối nay Tỉnh Kiến Nghiệp khẳng định muốn uống gió Tây Bắc.
Dàn xếp xong xuôi cho Tỉnh Kiến Nghiệp, Nguyên Cảnh Khôn không vội vã rời đi, vừa không yên tâm ông lẻ loi ở tại khách sạn, lại tò mò chuyện xưa của ông cùng Cung Hi Nặc.
Tỉnh Kiến Nghiệp không e dè đứt quãng mà tự thuật lại hai mươi sáu năm trước bỏ vợ bỏ con, Nguyên Cảnh Khôn từ những lời nói không hề logic của ông, hiểu được chân tướng năm đó, đến nỗi ông vì sao lưu lạc đến nông nỗi nghèo túng thế này, Tỉnh Kiến Nghiệp chưa nói, anh cũng ngượng ngùng hỏi.
"Năm đó, giống như bị ma làm, chết sống một hai phải bỏ rơi hai mẹ con bọn họ, một khắc đều chờ không kịp......" Tỉnh Kiến Nghiệp ngữ tốc thong thả, ánh mắt tự do, nâng lên bàn tay khốc khốc, lau sạch nước mắt hồi ức mang đến" Hiện tại, tôi bị người ta quăng đi, thành một lão già không chốn nương thân...... Báo ứng a báo ứng, hết thảy đều là báo ứng!"
"Bác trai, không nên nói như vậy. Hi Nặc cần thời gian, một thời gian nữa sẽ tiếp nhận bác. Tin tưởng cháu, cháu hiểu anh ấy, cho anh ấy một chút thời gian, anh ấy sẽ tha thứ cho bác!" Tỉnh Kiến Nghiệp ngữ khí tràn đầy thê lương làm Nguyên Cảnh Khôn tâm sinh không đành lòng, an ủi ông. "Anh ấy, anh ấy sẽ thông cảm cho nỗi khổ của bác"
"Nỗi khổ?" Tỉnh Kiến Nghiệp cười khổ. "Tôi khổ là do có mới nới cũ, tôi khổ chính là do vứt bỏ người vợ kết tóc, vứt bỏ con đẻ của chính mình, cùng nữ nhân khác tiêu dao sung sướиɠ, tôi khổ chính là do tôi đối với bọn họ dùng thủ đoạn ti tiện dồn họ vào bước đường cùng, tôi khổ chính là... do tôi thương tổn bọn họ đúng không? Người trẻ tuổi, không thể phạm sai lầm. Một khi phạm phải sai lầm, huỷ diệt chính là cả một đời! Thời gian, tôi chờ không kịp..."
Đối mặt tự trách của Tỉnh Kiến Nghiệp, Nguyên Cảnh Khôn moi hết cõi lòng nghĩ không ra lời thích hợp để nói, tiếp nhận một tờ giấy, nhìn mặt chữ bên trên, sắc mặt nháy mắt cứng đờ.
Ung thư dạ dày —— hai chữ bị phóng đại vô hạn mà đập vào trong mắt anh.
"Nếu không phải tôi không còn nhiều thời gian, tôi cũng không quấy rầy sinh hoạt của Thần Thần. Tôi biết, tôi không có tư cách lại nhận nó, không quyền lợi lại yêu cầu nó gọi tôi một tiếng ba ba...... Lòng tôi minh bạch, không quan tâm tôi biến thành cái dạng gì, đều là tự làm tự chịu, đều là xứng đáng. Chính là, tôi không cam lòng, hơn hai mươi năm qua, tôi một khi nhắm mắt lại, đều là thân ảnh của nó cùng mẹ nó hiện lên, khả năng cậu không tin. Ai cũng đều nghĩ tôi nếu trọng tình trọng nghĩa, sao còn có thể rời bỏ mẹ con họ?" Bất quá, con người luôn luôn như vậy, thời điểm ở bên cạnh mình thì không biết quý trọng, mất đi mới biết được là bảo bối" Tỉnh Kiến Nghiệp thở dài.
"Thần Thần, là con trai tôi, tôi, là ba ba nó"
Nguyên Cảnh Khôn nắm chặt giấy trong tay, đối với Tỉnh Kiến Nghiệp nổi lên vô hạn đồng tình: "Không không không, bác trai, bác không cần nghĩ như vậy, hiện tại y học rất phát triển, không có bệnh gì trị không hết. Hi Nặc, anh ấy...... Anh ấy thực mau, thực mau sẽ suy nghĩ cẩn thận, nhất định sẽ."
Tỉnh Kiến Nghiệp đột nhiên cầm tay anh, nôn nóng bức thiết: "Tôi, chờ không kịp......"
Nguyên Cảnh Khôn trấn an xong nỗi lòng mênh mông của Tỉnh Kiến Nghiệp, thẳng đến khi ông ngủ yên, mới rời đi khỏi khách sạn.
Trở lại biệt thự, trời đã sáng choang, ra cửa quá vội vàng, quên đeo đồng hồ, Nguyên Cảnh Khôn không biết đến tột cùng đã mấy giờ, sợ hãi làm ồn đến Cung Hi Nặc cùng Cung Tỉ, nhẹ nhàng đi vào biệt thự.
Cần tẩu nghe được tiếng cửa mở, chạy ra tới: "Nguyên tiên sinh, cậu đã trở lại."
"Ân." Nguyên Cảnh Khôn một bên đổi giày một bên hướng bên trong nhìn xung quanh. "Hi Nặc cùng Viện Viện đâu?"
"À. Cung tiên sinh đã mang Viện Viện ra ngoài, từ 8 giờ." Cần tẩu tiếp nhận áo khoác của Nguyên Cảnh Khôn, trả lời anh.
"Đúng không? Kia, Hi Nặc có hỏi tôi không?" Nguyên Cảnh Khôn muốn xác nhận Cung Hi Nặc có biết hay không việc anh khuya khoắt còn ra khỏi nhà.
Cần tẩu lắc đầu: "Thật không có. Nguyên tiên sinh, hiện tại ăn sáng không?"
"Tôi không đói bụng, chốc lát rồi nói sau." Nguyên Cảnh Khôn có chút thất vọng, anh trắng đêm không về thế nhưng không khiến cho Cung Hi Nặc chú ý.
Nguyên Cảnh Khôn đi lên tầng hai, đẩy ra cửa phòng ngủ, cảnh tượng bên trong cùng thời điểm anh ra khỏi cửa giống nhau như đúc, nhìn ra được Cung Hi Nặc sáng sớm căn bản không có vào.
Nguyên Cảnh Khôn nhụt chí mà ngồi vào trên giường, kéo qua chăn lạnh lẽo, một trận choáng váng không báo trước mà ập tới, tay nắm lấy chăn không tự giác mà tăng thêm vài phần sức lực, thân thể lảo đảo, thuận thế ngả vào trên đầu giường.
Có thể là một đêm không ngủ, não thiếu dưỡng lợi hại, Nguyên Cảnh Khôn lắc lắc đầu, choáng váng giảm bớt rất nhiều. Lăn lộn một đêm, eo đau bả vai đau, vặn người, ngẩng đầu lên xoay cổ, giảm bớt mệt mỏi.
Nguyên Cảnh Khôn động tác bỗng nhiên dừng lại, dường như nhớ tới cái gì đó, xốc lên chăn, vài bước đi đến trước cửa thư phòng, cầm tay nắm cửa, thuận chiều kim đồng hồ xoay tròn, cửa phòng bị đẩy ra.
Còn hảo, Cung Hi Nặc không khóa cửa thư phòng.
Thư phòng vẫn luôn sạch sẽ chỉnh tề, đúng như anh nghĩ, Cung Hi Nặc khẳng định một đêm không ngủ, thức đến hừng đông.
Nguyên Cảnh Khôn đi đến trước kệ sách, ngón tay nhanh chóng chạm qua các loại sách, ngừng ở một quyển sách Cung Hi Nặc không thường xem.
Nguyên Cảnh Khôn rút quyển sách ra, động tác quá lớn, hai tấm ảnh chụp ố vàng từ bên trong rơi, dừng ở trên sàn nhà.
Anh khom lưng nhặt lên tới, một tấm là 3 ngừoi chụp chung, mẹ xinh đẹp, ba ba soái khí cùng một hài tử đáng yêu, một cái khác là hình của một bé gái còn chưa đầy tháng, nụ cười khanh khánh hiện lên phần gầy yếu, mặt mày cùng Cung Hi Nặc giống nhau vài phần, hẳn là em gái Cung Hi Nặc, Giếng Hi.
Nguyên Cảnh Khôn thật lâu mà nhìn tấm ảnh chụp gia đình, mẹ của Cung Hi Nặc không son phấn, khuôn mặt tươi mát tự nhiên xinh đẹp, nụ cười nhàn nhạt, tóc đen dài buông dài phía sau, là hình mẫu vợ hiền điển hình, cho người ta cảm giác an bình, ba ba Cung Hi Nặc anh tuấn cao lớn, biểu tình nghiêm túc nhưng vẫn có thể nhìn ra vui sướиɠ đọng lại nơi đáy mắt.
Lúc vừa nhìn, Cung Hi Nặc diện mạo tương đối giống mẹ anh ấy, cẩn thận quan sát, ngũ quan vẫn là giống ba ba nhiều hơn chút.
Đặc biệt là sau khi thành niên Cung Hi Nặc cùng Tỉnh Kiến Nghiệp thời tuổi trẻ hình tượng có đến chín phần tương tự.
Nguyên Cảnh Khôn cầm lấy ảnh chụp, vừa định kẹp lại, trong lúc vô ý thoáng nhìn mặt trái một hàng chữ, nét chữ ngượng ngùng, vừa thấy liền biết là của tiểu hài tử.
Ba ba, mẹ, con yêu các hai người!
Nguyên Cảnh Khôn thật cẩn thận mà sờ hàng chữ, sợ hãi dùng lực sẽ làm hỏng nét bút đã sớm khô khốc. Anh đem ảnh chụp bỏ lại vào sách, lại để sách lên vị trí cũ, suy nghĩ lại chuyện này.
Nguyên Cảnh Khôn lý giải được thái độ của Cung Hi Nặc đối với Tỉnh Kiến Nghiệp, đổi lại ai cũng đều sẽ như vậy, thập phần bình thường.
Dù sao cũng là Tỉnh Kiến Nghiệp có lỗi với 3 mẹ con họ, hơn nữa gián tiếp mà hại chết mẹ cũng em gái, làm cho Cung Hi Nặc trở thành cô nhi, bị đưa đến cô nhi viện, sống cuộc sống lẻ loi hiu quạnh hai mươi mấy năm.
Một người có lương tri, có lý trí người đều sẽ đi phỉ nhổ đi khiển trách hành vi gần như mất đi nhân cách của Tỉnh Kiến Nghiệp, Nguyên Cảnh Khôn cũng không ngoại lệ.
Nghĩ thế nào cũng không ra, Tỉnh Kiến Nghiệp năm đó đến tột cùng vì sao lại đối với hai mẹ con họ đuổi tận gϊếŧ tuyệt, mặc kệ giữa ông ấy cùng vợ có hay không còn tồn tại tình yêu, dù sao cũng là người ở với mình nhiều năm, là nữ nhân cùng ông kết tóc vì ông sinh con, không có ái cũng còn có tình đi.
Huống chi, Cung Hi Nặc cùng Giếng Hi là thân sinh cốt nhục của ông, hổ dữ còn không ăn thịt con, chẳng lẽ ông liền không bằng súc sinh sao?
Nguyên Cảnh Khôn tức giận, khó hiểu, mặc kệ nói thế nào, Tỉnh Kiến Nghiệp cũng là cha của Cung Hi Nặc.
Giữa người với người lễ phép cơ bản cùng tôn trọng vẫn phải có.
Bình tĩnh lại Nguyên Cảnh Khôn hy vọng có thể hóa giải mâu thuẫn giữa Cung Hi Nặc cùng Tỉnh Kiến Nghiệp, anh hiểu Cung Hi Nặc, tin tưởng Cung Hi Nặc tuyệt đối không phải giống động vật vô tình máu lạnh.
Về điểm này, anh phi thường tự tin.
Yêu cùng hận chính là luôn gắn với nhau, không yêu thì lấy đâu ra hận?
Cung Hi Nặc sớm muộn gì sẽ nghĩ kỹ, suy nghĩ cẩn thận, sẽ tha thứ cho Tỉnh Kiến Nghiệp, sẽ tiếp nhận Tỉnh Kiến Nghiệp.
Nguyên Cảnh Khôn sở dĩ nắm chắc như vậy, mấu chốt chính là anh đã từng trải qua. Lúc trước cha tự tiện làm chủ đi mượn vay nặng lãi, làm cho cửa nát nhà tan, nói thật, anh không có khả năng không hận cha, không có khả năng không oán cha.
Nhưng là, đối mặt với cha bệnh nặng lâm vào hôm mê, nội tâm cảm xúc thương tiếc càng nhiều, lo lắng, không tiếc hết thảy đại giới để cứu được tính mạng của cha.
Huyết mạch tương liên, mặc kệ đã từng phát sinh chuyện tình gì, tình thân không cách nào mà cắt đứt.
Nguyên Cảnh Khôn sắp xếp rõ ràng suy nghĩ, chuẩn bị rời thư pòngg, lại nghĩ đến một sự kiện —— kia cái nhẫn Cung Hi Nặc cũng không rời, cùng với mặt trên có khắc chữ J&K.
Hai chữ mẫu hẳn là tên họ Hán ngữ của cha mẹ Cung Hi Nặc ghép vào— Tỉnh Kiến Nghiệp cùng Khang Ái Linh.
Chiếc nhẫn này là nhẫn nam, hẳn là thuộc về Tỉnh Kiến Nghiệp.
Đại khái là sau khi bọn họ ly hôn, bị Tỉnh Kiến Nghiệp vứt bỏ, Cung Hi Nặc tìm trở về, vẫn luôn mang theo trên người.
Này hết thảy, nguyên lai, đều là anh hiểu lầm.
Nguyên Cảnh Khôn đi làm đến trễ, làm việc thất thần, đầu óc đều chuyện của Tỉnh Kiến Nghiệp cùng Cung Hi Nặc.
Một buổi sáng, ngây ngốc mà nhìn chằm chằm màn hình máy tính, muốn sửa chữa bản vẽ vẫn là bộ dáng cũ, chút nào không thay đổi.
"Này!" Quách Tân từ thật xa ném lại đây một phần văn kiện, chuẩn xác không có lầm mà rơi xuống bàn làm việc của Nguyên Cảnh Khôn, người cũng chạy đến theo, đứng trước mặt anh:" Nguyên công, có phương án thiết kế này, trong ba ngày phải giao bản thảo"
"Ân." Nguyên Cảnh Khôn xem cũng chưa xem văn kiện, lời Quách Tân nói tai lọ lọt tai kia
"Ai, ai, cùng cậu nói chuyện đó, ba ngày a, giao bản thảo!" Quách Tân thấy anh thất thần, giơ ra bàn tay ở trước mặt anh lắc lư.
"Mấy ngày?" Nguyên Cảnh Khôn tỉnh ngộ lại, mở to hai mắt trừng mắt hắn, không thể tưởng tượng hỏi.
"Ba ngày!" Quách Tân giơ lên ba ngón tay. "Lãnh đạo là tin tưởng năng lực của cậu. Lần trước không phải cùng ba bốn ngày sao?"
Nguyên Cảnh Khôn ngăn chặn hỏa khí, liếc mắt thường, chuyện bốn năm trước có thể so với hiện tại sao? Lần đó không phải là do thời gian cấp bách sao?
"Không hoàn thành!" Nguyên Cảnh Khôn đem văn kiện đẩy ra, ngữ khí không tốt từ chối hắn.
Quách tân không khí không vội, lấy ra tập giấy, run rẩy:" Muốn tôi nói gì, cậu còn đi làm làm gì, trở về làm thiếu...." ba chữ thiếu nãi nãi rốt cuộc không mặt mũi nói ra, Nguyên Cảnh Khôn cùng Cung Hi Nặc thậy sự không giấu được hắn"...... Thật tốt!"
Nguyên Cảnh Khôn lấy giấy ở trước mắt: "Được rồi, đã biết, tận lực hoàn thành!"
Quách Tân một bộ dạng lãnh đạo mà vỗ vỗ bờ vai của anh, cổ vũ anh: "Tiểu quỷ, cố lên! Phải tin tưởng chính mình! Đúng rồi, đã đặt cơm trứng gà cà chua cho cậu, chốc lát đưa tới, ăn xong lại làm. Thân thể mới là quan trọng nhất. Úi này cậu nhìn mà xem, tôi quan tâm cậu như vậy!"
"Cậu nếu thật sự quan tâm tôi, vậy làm thay tôi đi! Tôi cảm ơn cậu! " Nguyên Cảnh Khôn đau đầu mà nhìn bản thảo của phương án thiết kế.
"Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực nha! Cố lên!" Quách Tân vui sướиɠ khi người gặp họa mà cười, làm bộ làm tịch mà thở dài.
Nguyên Cảnh Khôn suy sút mà dựa vào lưng ghế, dùng trang giấy che lại mặt, thở dài một tiếng, thật mệt.
Chưa đến giờ tan tầm, Nguyên Cảnh Khôn làm việc riêng, lúc Quách Tân không chú ý, lén lút mà trốn.
Trước tiên đi tới nhà trẻ, Cung Tỉ còn chưa có tan học.
Nguyên Cảnh Khôn ở bên ngoài chờ, một bên xem giờ, một bên khắp nơi nhìn xung quanh.
Nhà trẻ sắp cho nghỉ đông, các lớp học năng khiếu đều đã cho nghỉ học, Cung Tỉ mỗi ngày đúng giờ tan học.
Tình huống hiện tại là, Nguyên Cảnh Khôn cùng Cung Hi Nặc ai tan tầm sớm, sẽ đi đón con.
Viện thiết kế gần đây đang trong gian đoạn nhiều việc, Nguyên Cảnh Khôn cơ hồ mỗi ngày tăng ca, đón đưa Cung Tỉ trọng trách hoàn toàn đặt trên người Cung Hi Nặc, y lái xe nên tương đối tiện hơn.
Nguyên Cảnh Khôn xa xa mà trông thấy chiếc xe quen thuộc dừng lại, Cung Hi Nặc từ bên trong xe bước ra, hướng nhà trẻ đi đến.
Nguyên Cảnh Khôn chạy nhanh xoay người lại, không biết sao lại thế này, anh lại có chút khẩn trương, nhưng lại không muốn người khác nhận ra, ổn định nhịp tim lại.
Trước cửa nhà trẻ rất đông phụ hyunh chờ đón con, Cung Hi Nặc vòng qua đám người đi vào một bên ít người.
Nguyên Cảnh Khôn nhìn một hồi, vừa lúc đυ.ng phải ánh mắt tới Cung Hi Nặc.
Cung Hi Nặc hơi chút sửng sốt, ánh mắt chuyển đến cửa lớn, không chủ động cùng anh nói chuyện.
Nguyên Cảnh Khôn thấy y không nói lời nào, trong khoảng thời gian ngắn, tìm không được đề tài, không mở miệng.
Hai người giống như hai người xa lạ đứng ở bên cạnh đám người, thẳng đến Cung Tỉ hoan thiên hỉ địa mà chạy ra, mới thoáng mà hóa giải không khí lạnh băng giữa hai người.