Thư phòng tối đen, yên tĩnh vô cùng, đồ ăn lạnh lẽo, tiếng hít thở mỏng manh của Cung Hi Nặc quẩn quanh bốn phía, mắt kính trên bàn loé lên chút ánh sáng, phản chiếu gương mặt tái nhợt của y.
Những chuyện đã qua, Cung Hi Nặc cho rằng y sớm đã quên.
Thực không nghĩ đến, những chuyện xưa đã thấm vào máu cùng cốt tuỷ của y.
Cố tình quên đi mà lại không được, ký ức khắc sâu vào tâm trí, càng thêm rõ ràng.
Cung Hi Nặc vĩnh viễn nhớ rõ.
Khuôn mặt đầy chán ghét, ác ngôn ác ngữ của ba cùng với hình ảnh nhu nhược bất kham của mẹ.
"Cô đừng có làm phiền tôi nữa, tôi nói bao nhiêu lần, đứa nhỏ này, cô đi phá đi, sau đó chúng ta liền ly hôn! Tôi nói cho cô biết, tôi đã không yêu cô nữa. Ở bên nhau cũng là tra tấn lẫn nhau." Ba ba cầm theo túi du lịch, không kiên nhẫn mà nói.
Cung Hi Nặc không biết, hàm nghĩa của "Túi du lịch", là ba ba sẽ rời xa y cùng mẹ, rời xa cái gia đình này.
"Kiến Nghiệp, anh không thể như vậy, đây là cốt nhục của anh, là con của anh. Anh như thế nào có thể như nhẫn tâm như vậy?" nước mắt của mẹ từng giọt từng giọt rơi xuống túi du lịch.
Bà gắt gao mà bắt lấy cánh tay ba ba, dùng hết sức lực.
"Hừ! con tôi." Ba ba cười lạnh, khóe miệng nhếch lên một bên. "Quỷ biết đứa bé trong bụng cô là của ai! Tôi hàng năm ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôi, đừng có nghĩ là tôi không biết bàn tán bên ngoài, cô cùng người đã mất vợ không minh bạch nhiều năm rồi đi, bằng không hắn ta sao lại nhiệt tâm như vậy, luôn tới nhà giúp đỡ cô lại còn đều đến vào lúc tôi không có ở nhà! Hai mắt tôi không mù, chẳng lẽ tôi còn phải tạo cơ hội cho hai người?"
Mẹ cả người chấn động, mở to hai mắt, nước mắt ức chế không được mà rào rào rơi xuống, không thể tưởng tượng mà lui về phía sau vài bước, lại không có buông cánh tay ba ba ra, thanh âm trở nên run rẩy: "Kiến Nghiệp, anh nói cái gì đấy. Tôi với anh vợ chồng nhiều năm như thế, tôi đối với anh thế nào, anh thật sự không rõ sao? Anh oan uổng tôi như vậy, lương tâm anh không cắn rứt sao? Lúc trước tôi không màng cha mẹ phản đối, sống chết muốn ở bên anh, chẳng lẽ cuối cùng chính là vì hồng hạnh xuất tường, ly ngươi mà đi sao?"
"Hảo, đừng lại nhiều lời, tóm lại, chúng ta là không có khả năng lại ở bên nhau. Cô không bỏ cái thai này cũng không sao. Chờ đứa bé này sinh ra, tôi sẽ đệ đơn ly hôn lên toà án. Đến lúc đó, mặc kệ cô có muốn thế nào, cũng sẽ chia ra thôi" Ba ba nói xong hung hăng mà đẩy mẹ ra.
Mẹ thân thể vụng về căn bản chịu không nổi xô đẩy của ba ba, ôm bụng nằm liệt trên mặt đất, không hề cố kỵ mà tuyệt vọng khóc lớn, không kiêng nể gì mà phát tiết ủy khuất cùng khổ sở trong lòng.
Cung Hi Nặc tuổi còn nhỏ vẫn luôn đứng ở trước cửa phòng ngủ, bên cạnh cửa, không có khóc nháo, không có sợ hãi, bình tĩnh mà thấy cha mẹ khắc khẩu.
Đây là trường hợp phổ biến, quanh năm suốt tháng, tiểu Hi Nặc không thấy được ba ba vài lần, mỗi lần ba ba trở về đều là như thế này, cùng mẹ ồn ào nhốn nháo, quăng ngã đồ vật đánh người là chuyện thường tình.
Tiểu Hi Nặc không rõ, vì cái gì nhà người khác ba ba cùng mẹ luôn tốt đẹp như vậy, sẽ cùng nhau đưa các bạn cùng tuổi ra ngoài chơi, còn mẹ sẽ hướng về chỗ các bạn ấy cười, ba thì ở bên hai người đó cười cười.
Tiểu Hi Nặc suy nghĩ đã lâu, đưa ra một kết luận: Ba ba cùng ba ba là không giống nhau.
Bé trước sau cho rằng ba ba là yêu bé cùng mẹ, còn có em trai hoặc em gái trong bụng mẹ.
Chẳng qua, mỗi người có phương pháp biểu đạt tình yêu bất đồng.
Nghĩ như vậy, tiểu Hi Nặc không hề cảm thấy tính tình không tốt của ba ba thực đáng sợ.
Mỗi lần ba ba cùng mẹ cãi nhau, bé đều yên lặng mà đứng ở một bên, chuyên chú mà nhìn bọn họ chằm chằm, không nháy mắt không nói lời nào mà nhìn chằm chằm, thẳng đến khi ba ba giống như trước rời khỏi nhà, lưu lại mẹ không ngừng khóc thút thít.
Tiểu Hi Nặc chờ ba ba đi rồi đã lâu, mới đi đến cạnh mẹ, nâng tay nhỏ lên lau sạch nước mắt trên mặt mẹ, mắt to trong sáng.
Mỗi lúc như vậy, mẹ sẽ đem bé ôm vào trong ngực, khóc rống lên, tiểu Hi Nặc gắt gao mà ôm lấy mẹ, thân thể không run rẩy, không khóc, không nói một lời.
Cung Hi Nặc vĩnh viễn nhớ rõ.
Bi thương đem mẹ tra tấn đến sinh non, ôm bụng chưa đủ tháng quay cuồng trên giường, tiêu Hi Nặc giúp mẹ lau mồ hôi mà vẫn chảy ra liên tục.
Tiểu Hi Nặc ném khăn lông xuống, chạy ra ngoài, liều màng mà đấm cửa nhà hàng xóm, Lý thúc thúc bán rượu vẫn luôn giúp đỡ mẹ con họ dùng xe bác gác vẫn luôn chở rượu, đem mẹ thống khổ bất kham mà đưa tới viện.
Tiểu Hi Nặc đứng ở hành lang trắng xoá, hai chữ đỏ trên cửa phòng cấp cứu vẫn chưa tắt, bên trong thỉnh thoảng lại truyền đến thanh âm rêи ɾỉ của men, có khi chiều cao khi thấp, đứt quãng mà không nối liền.
Tiểu Hi Nặc lúc ấy không rõ loại đau đơn này như thế nào, chắc mẹ đặc biệt khó chịu, mẹ khẳng định lúc này muốn ba ba ở bên cạnh, an ủi, cổ vũ bà.
Bởi vì, bé rành mạch mà nghe được mẹ ở bên trong gọi tên ba ba, thanh âm không lớn nhưng thật rõ ràng.
Tiểu Hi Nặc lần đầu tiên đối với ba ba sinh ra hận ý.
Là tại ông ta, làm mẹ đau đớn như vậy.
Vợ Lý thúc thúc là khó sinh mà chết, nên ông biết rõ nữ nhân sinh con là đứng trước quỷ môn quan, không gắng được liền bị Diêm Vương gia đưa đi.
Ông sợ hãi bất an mà đi qua đi lại, trong bệnh viện không được hút thuốc, ông dùng sức mà ổn định lại tinh thần.
Hộ sĩ đeo khẩu trang che gần hết toàn bộ khuôn mặt, đẩy cửa phòng cấp cứu ra: "Ai là người nhà bệnh nhân? Người bệnh sinh non, xuất huyết nhiều, yêu cầu mổ, ai tới ký tên?"
Tiểu Hi Nặc ngẩng mặt, mê mang mà nhìn hộ sĩ, không hiểu được ý tứ của cô.
Lý thúc thúc sợ tới mức tay run lên, làm rớt đồ lăn đến bên chân hộ sĩ, không dám đi nhặt, lắp bắp mà giir thích:"Tôi là hàng xóm của cô ấy, chồng cô ấy hiện không ở đây, ngài có thể cho tôi ký thay không?"
"Anh?" Hộ sĩ đánh giá ông một phen, lắc đầu cự tuyệt. "Không được. Phải là người nhà. Bằng không, phẫu thuật có chuyện ngoài ý, anh gánh được trách nhiệm sao?"
"Cái này......" Lý thúc thúc do dự, cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu Hi Nặc, tình huống nhà bọn họ ông không phải không biết, trộng cậy vào người cha vô lương tâm kia, chỉ sợ mẹ cùng đứa trẻ đều không cứu nổi.
"Cô ơi, con kí!" Tiểu Hi Nặc nhón chân, lấy kẹp giấy trong tay hộ sĩ. "Kia là mẹ của con, con là con của người đó"
"Con?" Hộ sĩ bất đắc dĩ mà thở dài, đứa trẻ miệng còn hôi sữa, sao có thể tùy tiện ký tên đồng ý phẫu thuật "Được rồi, vẫn là anh kí đi, bất quá nhanh gọi cho chồng cô ấy đi, mẹ và đứa bé chỉ có thể cứu được một"
"Hảo hảo hảo, cảm ơn ngài." Lý thúc thúc ngàn ân vạn tạ ký tên, không đợi hộ sĩ đi vào, vừa quay mặt lại liền phát hiện tiểu Hi Nặc đã biến đâu mất.
Tiểu Hi Nặc một đường mà chạy, thở hổn hển mà chạy đến cơ quan ba ba làm việc, mẹ từng dẫn bé tới một lần, bé dụng tâm mà ghi nhớ đường nhỏ, bởi vì chỗ này có thể tìm được ba ba.
Tiểu Hi Nặc người,
mặt đầy mồ hôi, thật sự là chạy không nổi nữa, ngồi xổm ven đường nghỉ ngơi, lau mồ hôi, xa xa mà trông thấy thân ảnh ba ba, bé nhanh chóng đứng dậy, nhanh mà chạy tới, nhưng mệt đến nâng không dậy nổi bước chân.
Mắt thấy, ba ba cùng một cô xa lạ một trước một sau đi vào một chiếc xe ô tô nhỏ màu đen, lưu lại cuồn cuộn khói đặc.
Tiểu Hi Nặc gắt gao mà đi theo phía sau, lớn tiếng mà kêu lên: "Ba ba...... Ba ba...... Ba ba......"
Bước chân càng ngày càng chậm, thanh âm càng ngày càng xa, rốt cuộc đuổi không kịp tốc độ của ô tô.
Tiểu Hi Nặc bị ném lại ở phía sau, chạy quá cấp, bước chân không xong, nặng nề mà ngã ở trên mặt đất cứng rắn.
Bàn tay cùng đầu gối đều bị thương, miệng nhỏ vết thương lẫn cả bụi bẩn cùng máu tươi, rất đau đớn, tiểu Hi Nặc người đầy vết thương vò dậy, nước mắt trực rơi, cắn môi không để nước mắt chảy xuống.
Tiểu Hi Nặc đột nhiên tỉnh ngộ: ba ba của bé, không cần cùng bé và me!
Cung Hi Nặc vĩnh viễn nhớ rõ.
Em gái sinh non bệnh tật ốm yếu, mẹ không có việc làm, ba ba ba tháng trước đã gián đoạn không đưa tiền sinh hoạt.
Trong nhà đồ vật đáng fiaa cơ bản đều bán lấy tiền mặt, tiền viện phí của mẹ vẫn là lấy hồi môn ngày xưa bà ngoại cho - là vòng ngọc tử tổ truyền đem đi cầm
lấy tiền.
Em gái sinh ba ngày thì hai ngày đầu đều bệnh, không có tiền nằm viện, tuỳ tiện được cấp một chút thuốc trị liệu.
Mẹ ngại mở miệng vay tiền Lý thúc thúc, ông ấy vốn buôn bán nhỏ, tiền cũng không nhiều lắm, còn phải cần tiền để kinh doanh.
Khuya khoắt, em gái lại sốt cao, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, khóc cũng khóc không ra, rầm rì mà tỏ vẻ khó chịu.
Tuy nói là nắng hè chói chang,nhưng
ban đêm vẫn lạnh lẽo, mẹ dùng một cái thảm lớn bao lấy em gái, dẫn Cung Hi Nặc cùng đi đến bệnh viện gần đó.
Bệnh viện đơn sơ, bác sĩ trực ban thô sơ đơn giản mà làm kiểm tra một chút, hoài nghi là bị viêm màng não cấp tính, kiến nghị bọn họ nên đưa đến bệnh viện lớn, không sẽ chậm trễ thời gian chữa trị.
Mẹ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cùng bác sĩ nói lời cảm tạ, bế lên cả người em gái nóng bỏng, thẳng đến bệnh viện trung tâm.
Bác sĩ sau khi tiến hành kiểm tra tỉ mỉ, chuẩn đoán chính xác là viêm màng não, an bài nằm viện, yêu cầu hai ngàn tiền viện phí.
Mẹ tức khắc hoảng sợ, hai ngàn?!
Bà hiện tại trong túi chỉ có năm trăm, trong khoảng thời gian ngắn chạy đi đâu lấy được hai ngàn?
Đã từng thấy qua rất nhiều, bác sĩ thấy bà chần chờ, liền biết nội tình, mang theo vài phần đồng tình, vài phần bất đắc dĩ mà hảo tâm nhắc nhở bà:
"Cô tốt nhất mau chóng nghĩ cách kiếm tiền, nói cách khác, chúng tôi chỉ có thể tiến hành điều trị khi có tiền, đây là quy định của bệnh viện, chúng tôi cũng hết cách"
"Là là, ngài yên tâm, tôi sẽ mau chóng gom đủ tiền. Cầu ngài cứu cứu con tôi." Mẹ mắt ngấn lệ, khóc nức nở.
Tiểu Hi Nặc nhìn ra, đại khái là bởi vì không có tiền, cho nên bác sĩ không cho chữa bệnh cho em gái. Bé không nói gì, thừa dịp mẹ không chú ý, chạy ra khỏi
bệnh viện.
Tiếng sấm ngăn không được bước chân của tiểu Hi Nặc, từng giọt mưa rơi xuống nháy mắt đã nhuộm ướt cả thân thể đơn bạc, một hơi chạy đến" nhà mới" của ba ba, vài bước bước lên bậc thang, toàn bộ tiếng gọi đều như bị mưa nuốt mất:"Ba ba...... Ba ba...... Ba ba...... Em gái bị bệnh! Ba ba...... Ba ba......"
Cánh cửa rất dày, tiểu Hi Nặc nghe không được âm thanh của từng trận hoan ái bên trong, nhìn không tới được hai thân thể trần trụi đang cuốn lấy nhau, điên cuồng làm mà không thể để ý đến động tĩnh ngoài cửa.
Mưa, càng lúc càng lớn; tiếng sấm, càng ngày càng vang.
Tiểu Hi Nặc tiếng la càng ngày càng mỏng manh, sức lực gõ cửa càng ngày càng nhỏ.
Cuối cùng, bé trai tuyệt vọng quỳ gối trước cửa dưới màn mưa, môi nhấp nháy: "Ba ba, em gái, mẹ......"
Không biết mệt mỏi mà lặp lại mấy từ này, nước mắt cùng nước mưa hoà quyện, tiếng khóc lớn, khóc đến kiệt sức, khóc đến khi mưa to đã ngừng rơi.
Tiểu Hi Nặc cả người ướt sũng trở lại viện, mẹ đang ngồi trên ghế dài ở hành lang, trên mặt đầy nước mắt, ánh mât dại ra mà nhìn chằm chằm nền nhà bóng loáng, trong đầu không còn bất cứ thứ gì.
Tiểu Hi Nặc chậm rãi đi qua đi, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của mẹ, cảm nhận được mọi chuyện xảy ra, gắt gao mà nắm tay mẹ.
Mẹ đờ đẫn mà quay mặt đi, không báo trước mà giơ lên tay lên, lực đạo mười phần dừng trên khuôn mặc trắng bệch của tiểu Hi Nặc, chưa từng tức giận như vậy:" Ai cho con đi tìm hắn? A! Giếng Thần, con nhớ kỹ, hắn không phải cha con, con không có cha! Không có cha....không có cha...."
Mẹ đột nhiên ôm lấy bé, ảo não không nên động thủ đánh con, này hết thảy đều không phải bé sai.
Chỉ có thể tự trách mình, lúc trước mắt bị mù, đã chọn sai người, mới dẫn đến bi kịch như ngày hôm nay.
Cái gì mà mãi không quên lời thề, kỳ thực đều là gạt người.
Cảm giác bi thương mất đi con gái ào ào xông lên, mẹ thất thanh khóc thảm thiết, nói năng lộn xộn: "Thần Thần, em gái không còn, không còn... Thần Thần..."
"Mẹ, mẹ còn có con! Con cũng chỉ có mẹ!"
Tiểu Hi Nặc đôi tay lau sạch nước mắt của mẹ, ngữ khí vô cùng kiên định.
Từ nay về sau, bé sẽ cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, bé cần nhanh chóng lớn lên, biến thành một nam nhân để bảo vệ mẹ.
Hiện tại, bé và mẹ chính là động lực sống duy nhất của nhau.