Cung Hi Nặc dọn dẹp xong giấy dưới nền nhà, chỉnh tề đặt trên bàn sách, xoay người, thấy Nguyên Cảnh Khôn giấu mặt đằng sau tay áo, kỳ quái mà đi qua, kéo tay anh ra, kinh ngạc nhìn vành mắt hồng hồng của anh: " Đây là làm sao vậy?"
Nguyên Cảnh Khôn nhìn chăm chú vào y, ánh mắt y tràn ngập quan tâm, suy nghĩ nửa ngày, nghẹn đã lâu, mới nhỏ giọng nói: "Đói."
Phòng bếp, Nguyên Cảnh Khôn xắn ống tay áo lên, chuẩn bị thể hiện tài năng, biểu diễn một chút trình độ nấu ăn của anh.
Cung Hi Nặc tính một mình làm cơm nhanh hơn, nào ngờ Nguyên Cảnh khôn một hai đòi ra giúp, còn muốn phải tự mình nấu.
Nguyên Cảnh Khôn căn bản không biết nấu cơm, nói ra giúp, còn không bằng nói là tới gây thêm phiền toái.
"Trước kia em nấu cơm kiểu gì?" Cung Hi Nặc đem cà chua rửa sạch, hỏi anh.
Nguyên Cảnh Khôn cầm lấy cà chua, thật muốn lập tức cắn một miếng, bất quá vẫn là khắc chế suy nghĩ muốn ăn lại, một dao cắt xuống, một phân thành hai.
"Em không nấu, Dương Thụy Đức nấu. Cậu ta nấu cơm, em rửa bát. Nếu không bọn em liền đến căn tin ăn"
Cung Hi Nặc rửa sạch dưa chuột, thấy Nguyên Cảnh Khôn gian nan mà cầm dao, cắt một tí lại dừng, sau đó lại cắt một tí, bất đắc dí mà lắc đầu, đi đến phía sau anh, cầm hai tay của anh, tay cầm tay mà dạy anh xắt rau.
Nguyên Cảnh Khôn nghiêng mặt đi, hướng y ngây ngô cười.
Cung Hi Nặc đem chảo xào rau đặt ở trên bếp, đổ vào một ít dầu, bật bếp, chỉnh nhỏ lửa, ngọn lửa màu lam liền hiện lên ở phía dưới chảo.
"Ai, để em để em!" Nguyên Cảnh Khôn đoạt lấy cán chảo trong tay y, lẻn đến trước người y.
"Hảo hảo hảo, em làm đi." Cung Hi Nặc lôi kéo thân thể anh, sợ dầu trong chảo bắn vào người anh.
Nguyên Cảnh Khôn dưới sự chỉ đạo của Cung Hi Nặc mà xào đồ ăn, còn muốn học theo đầu bếp dậy trên TV, kiểu cầm cán chảo rồi tung đồ ăn lên, bị Cung Hi Nặc ngăn lại, vạn nhất đem đồ ăn làm hỏng, chính là không xong.
Cà chua xào trứng gà, thịt viên, cộng thêm một chén canh tảo tía, Nguyên Cảnh Khôn lần đầu xuống bếp thành quả có thể xem là không tồi.
Hai người mặt đối mặt ăn cơm, Nguyên Cảnh Khôn giơ lên chiếc đũa, hỏi y: "Em làm cơm ăn ngon không? Anh thích ăn sao?"
"Ân." Cung Hi Nặc đem một miếng trứng gà to gắp tới bát anh, đáp lại.
"Ân?" Nguyên Cảnh Khôn bưng chén, ngồi vào bên người y, nghiêng đầu, trong mắt mang theo uy hϊếp mà nhìn y.
Cung Hi Nặc lập tức vô cùng nghiêm túc mà nói: "Ăn ngon, phi thường ngon, thích, thích rối tinh rối mù."
Nguyên Cảnh Khôn lúc này mới bỏ qua, cắp trứng gà lên bỏ vào trong miệng, kỳ thật trong lòng anh minh bạch, bữa cơm này căn bản không tính là anh làm, bất quá anh hỏi như vậy cũng vẫn hợp tình hợp lý mà.
Ăn cơm xong, hai người lại cùng nhau rửa bát, cùng thu dọn phòng bếp.
Cung Hi Nặc ngồi ở sô pha xem TV, Nguyên Cảnh Khôn đầu gối lên đùi y, trong miệng ngậm bút chì, giấy trắng để trên đùi, khi thì suy tư, khi thì ở trên giấy vẽ vẽ.
Nguyên Cảnh Khôn cầm lấy một tờ giấy ở trước mặt Cung Hi Nặc khua qua khua lại, làm cho Cung Hi Nặc hoa mắt, duỗi tay cầm lấy tờ giấy, thưởng thức đại tác phẩm của anh.
Trên giấy vẽ một đảo nhỏ hình trái tim có hai bé trai, có một bé còn đeo mắt kính, ngồi ở ghế dài trên đảo, mặt trời ở ngay bên trên bọn họ, xung quanh đảo còn có các đảo nhỏ khác.
Nguyên Cảnh Khôn giải thích cho y: "Nguyện vọng của em chính là, chúng ta có thể sống ở trên đảo nhỏ, sau đó sẽ đi thuyền sang các đảo khác"
Cung Hi Nặc nghe xong ước mơ của anh, cười nói: "Không tồi, còn có thể mỗi ngày ăn hải sản."
Nguyên Cảnh Khôn nắm cằm y, nhéo nhéo: "Anh thiếu đánh à?!"
Cung Hi Nặc lấy tay anh ra, cầm quả dâu tây bỏ vào trong miệng anh, cười cười không nói chuyện.
Cung Tỉ mấy ngày không thấy được Nguyên Cảnh Khôn, cảm xúc không tốt, cả ngày quấn lấy Dư Quý Dương, hỏi có phải hay không ba ba mới không thích bé, không bao giờ trở về thăm bé nữa.
Dư Quý Dương nhìn tiểu cô nương thần sắc ủy khuất, đau lòng không thôi, liên tục hứa, ba ba mới nhất định sẽ mau chóng về với bé.
Dư Quý Dương đem chuyện Cung Tỉ nhớ Nguyên Cảnh Khôn nói cho Cung Hi Nặc, Cung Hi Nặc không tỏ thái độ, kỳ thật, Nguyên Cảnh Khôn giống hệt Cung Tỉ, rất nhiều lần đều muốn hỏi một chút Cung Tỉ thế nào, nhưng cũng chưa hỏi ra miệng.
Cung Hi Nặc mấy ngày nay vội vàng xử lý việc xin từ chức, y không giống nhân viên bình thường, chỉ cần quyết định từ chức, nộp đơn từ chức, thu dọn đồ đạc, liền tiêu sái mà phủi mông đi luôn.
Nguyên Cảnh Khôn đối việc về biệt thự có mâu thuẫn, Cung Hi Nặc khuyên như thế nào, đều không muốn dọn về biệt thự ở, chỉ muốn ở lại chung cư. Cung Hi Nặc lại không muốn miễn cưỡng anh, đành phải vất vả chính mình, mỗi ngày chạy qua giữa biệt thự và chung cư.
Cuối tuần, Cung Hi Nặc quyết định mang Nguyên Cảnh Khôn về biệt thự gặp Cung Tỉ, Nguyên Cảnh Khôn mới đầu không quá nguyện ý, đề nghị y đem Cung Tỉ mang tới, một nhà đi ra ngoài chơi.
Bất đắc dĩ Cung Tỉ gần đây có chút cảm mạo, không thể tùy tiện ra cửa, Nguyên Cảnh Khôn lúc này mới không tình nguyện mà đi theo Cung Hi Nặc về biệt thự.
"Viện Viện, con xem, phải chơi như này." Cung Hi Nặc trong tay cầm bóng bàn, ném trên mặt đất, quả bóng nảy lên vào lại trên tay y.
Cần tẩu không biết lấy ở đâu ra một quả bóng bàn, bị Cung Tỉ thấy, cầm chơi suốt một buổi sáng.
Không bắt được bóng, Cung Tỉ lại không hiểu cách bắt bóng kiểu gì, ném lung tung, bóng rơi trên mặt đất, lúc nảy lên không nắm lấy bóng được, bóng liền lăn đến chỗ khác, bé phải chạy theo nhặt lại.
Cung Hi Nặc thấy bé không biết được cách chơi thế nào, nhặt bóng lên tự mình làm mẫu cho Cung Tỉ. Bóng bàn ở trong tay y giống như có lực từ, tung lên trên rồi lại rơi vào lòng bàn tay y.
Cung Hi Nặc nói còn chưa nói xong, quay người lại, không còn thấy Cung Tỉ vừa đứng bên người y đâu.
Nguyên lai, lúc y nói chuyện bé đã lẻn đến bên người Nguyên Cảnh Khôn, hai người ngồi đối điện với hoa viên nhỏ chỉ chỉ trỏ trỏ, nói nói cười cười, đối với bóng bàn đã hoàn toàn mất đi hứng thú.
Cung Hi Nặc cầm bóng bàn, cảm thấy có điểm tự mình đa tình, yên lặng mà đứng ở một bên, nhìn chằm chằm hai cha con đang đùa giỡn.
Từ phòng khách ẩn ẩn mà truyền đến tiếng cãi nhau, khiến cho Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn chú ý, hai người nắm tay Cung Tỉ đi về phòng khách, còn chưa có hoàn toàn tiến vào phòng khách, liền nhìn thấy một bộ cảnh tượng như vậy.
Dư Quý Dương đứng ở bên cạnh bàn trà, không biết vì sao Hồ Nam cũng đang đứng ở một bên bàn, hai người mặt đối mặt mà đứng, sắc mặt không tốt, xem tình hình là đang cãi nhau.
"Tôi nói cho anh biết, mặc kệ anh dựa vào lý do gì, anh cũng không có quyền đi can thiệp vào cuộc sống của Hi Nặc, càng thêm không có quyền đi chia rẽ vợ chồng người ta!" Dư Quý Dương sắc mặt khó có được nghiêm túc như thế này, cảnh cáo Hồ Nam.
Hồ Nam cười nhạo: "Cái gì kêu hai vợ chồng? Một chồng một vợ mới kêu hai vợ chồng! Bọn họ tính cái gì? Cô còn không biết xấu hổ mà nói, tôi nghe đều thấy ngượng!"
"Ai nói hai nam nhân không thể kết hôn? Anh đừng quên, chỗ anh đang sống cho phép hai nam nhân kết hôn! Cùng lắm thì, Hi Nặc mang theo vợ anh ấy đi ra nước ngoài, sao mà không được! Còn có, bọn họ ở bên nhau thì làm sao? Là phạm pháp hay là ảnh hưởng xã hội phát triển, hay là trở ngại nhân loại tiến bộ? Anh dựa vào cái gì không cho người yêu nhau ở bên nhau?" Dư Quý Dương bày ra tư thế hùng hổ doạ người.
Hồ Nam không cam lòng yếu thế, cãi trả cô: "Tôi sống ở đâu? Chỗ tôi sống cho phép bọn họ kết hôn! Còn có, tiền đồ Hi Nặc còn muốn hay không? Chuyện này nếu là truyền ra ngoài, còn thể thống gì? Mấy năm nay dốc sức làm nên thành tích như vậy đều sẽ biến thành bọt nước. Nam nhi hẳn là chí tại tứ phương, không nên bị cảm tình liên lụy! Đặc biệt là cái loại này mà còn dám gọi là tình yêu."
"Hồ Nam, anh đừng tưởng rằng tôi không biết suy nghĩ của anh! Anh không cần bày ra cái bộ dáng vì Hi Nặc mà suy nghĩ, kỳ thật, căn bản là là anh quá ích kỷ, Hi Nặc là anh một tay đề bạt đi lên, anh hận không thể làm cho anh ấy chuyện gì đều nghe theo anh, thành công của anh ấy anh mang đi khoe với tất cả mọi người! Xem anh ấy như là đồ chơi trong tay anh, hết thảy đều nghe theo anh chi phối, làm anh ấy trở thành thành tựu lớn nhất của anh!" Dư Quý Dương không chút khách khí mà uy hϊếp lại Hồ Nam.
Hồ Nam bị cô vạch trần tâm sự, thẹn quá thành giận: "Cô đang nói cái gì! Một đời này, tôi là nhìn Hi Nặc từng bước từng bước trưởng thành, em ấy chịu bao nhiêu khổ cực, tôi so với cô rõ ràng hơn nhiều?! Cô chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn tất cả những thứ em ấy thật vất vả có được, không còn gì, làm lại từ đầu? Có lẽ cả đời người chỉ có một cơ hội duy nhất, vì cái chuyện tầm thường mà uổng cả một đời? "
"Đúng đúng đúng, tôi không đành lòng! Chính là, chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn anh ấy hôn nhân vô vọng, anh ấy căn bản không yêu nữ nhân, nhận hết tra tấn mà vượt qua tuổi già? Chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn anh ấy một chút hạnh phúc đều không có, giống cái cái xác không hồn mà tồn tại trên đời? Còn có Phàn Ninh, cô ta nếu là thật sự yêu Hi Nặc, nên lựa chọn buông tay, cô ta rõ ràng biết Hi Nặc không yêu cô ta, còn cố tình sống chết để quấn lấy anh ấy, cái gì dám nói cả đời không lấy chồng để uy hϊếp anh ấy! Cô ta có não không vậy? Hi Nặc miễn cưỡng cưới cô ta, cũng sẽ không mang cho cô ta hạnh phúc, ngược lại, như vậy sẽ chỉ làm cô ta càng thương tâm. Chẳng lẽ muốn Hi Nặc sống mà luôn mang theo áy náy, đó là điều cô ta muốn hả? Đây gọi là yêu sao? Cô ta cùng anh đều giống nhau, đều quá ích kỷ! Các người đem chính cái mình gọi là yêu khống chế, làm người khác thống khổ, chỉ để thoả mãn chính bản thân mình, loại tình yêu này, quá đáng sợ!"
Dư Quý Dương đã từng gặp qua Phàn Ninh, đây chính là một loại nữ nhân gian trá, là tình địch đặc biệt xảo trá. Cô đối Phàn Ninh ấn tượng siêu cấp không tốt, đặc biệt cái kiểu bày ra bộ dáng đáng yêu của cô ta, thực chất đều là dối trá, càng làm cô ghê tởm.
Hai người ồn ào khí thế ngất trời, mặt đỏ tai hồng, chiến tích chẳng phân biệt trên dưới.
Đặc biệt là Dư Quý Dương hùng hổ, một bộ cơ hồ muốn đem Hồ Nam ăn luôn.Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn đứng ở một bên, không nói lời nào.
Hồ Nam cùng Dư Quý Dương, Nguyên Cảnh Khôn đều không quen, thật sự là không tiện mở miệng khuyên can.
Cung Hi Nặc có thể đi ra tách hai người bọn họ ra, nhưng lúc này đại não bị hai người bọn họ ồn ào đến phát đau, một lòng muốn tránh xa cái chiến trường đầy mùo thuốc súng này, quay đầu nói với Nguyên Cảnh Khôn: "Anh đưa em về"
Hồ Nam cùng Dư Quý Dương nghe được tiếng Cung Hi Nặc, mới chú ý tới hai người bọn họ đang đứng ở trong góc phòng khách, nhất thời đều không nói chuyện.
Chờ hai người bọn họ đi rồi, Cung Tỉ đi đến bên người Dư Quý Dương, Dư Quý Dương bế bé lên, tiểu cô nương mang theo ánh mắt sùng bái, ngữ khí tràn ngập bội phục: "Mẹ, mẹ thật là lợi hại!"
"Đương nhiên! Mẹ là ai a!" Dư Quý Dương nghiêm túc mà dạy cho Cung Tỉ. "Viện Viện, mẹ nói cho con biết, về sau, nếu là muốn phá hoại tình cảm của các ba ba com, đều là người xấu, là đại phôi đản! Viện Viện muốn lợi hại như mẹ, phải đem người xấu đuổi đi! Biết không? Bằng không, sẽ không có em trai đâu!"
Cung Tỉ mắt to xoay chuyển, cái hiểu cái không gật đầu: "Ân, con nhớ kỹ!" Lại chỉ vào Hồ Nam. "Chú ấy là đại phôi đản, người xấu, đi ra ngoài!"
Hồ Nam trừng mắt nhìn Dư Quý Dương đắc ý, lại không có biện pháp, đứng ở tại chỗ, sinh hờn dỗi.