Sân thể dục to rộng, trống trải không người, giá treo lưới bóng rổ bám đầy bụi, theo gió mà nhẹ nhàng phiêu động,bóng một thân hình mảnh khảnh xuất hiện ở bậc thang.
"Ai, cậu một mình đang làm cái gì?" Bóng người kia bị một nam nhân trẻ tuổi dẫm lên, bước đến quan tâm mà hỏi han.
Nam nhân ngồi yên ổn ở bậc thang không nói chuyện, đôi mắt lăng lăng mà nhìn thẳng sân thể dục, sắc mặt bình tĩnh chứa cả ảm đạm nhợt nhạt, mặt mày lộ ra u buồn nhàn nhạt.
Nam nhân trẻ tuổi tới, ngồi xuống bên cạnh anh: " Cậu rốt cuộc suy nghĩ cái gì? cứ luôn như vậy?"
Nam nhân xuất thần chính là Nguyên Cảnh Khôn đã rời đi 3 năm, sau khi rời khỏi Cung Hi Nặc, anh bán nhà, không lựa chọn ở lại thành phố quen thuộc ấy mà lại kiếm một chỗ ở vùng ngoại thành xa xôi làm thầy giáo để mưu sinh.
Nguyên Cảnh Khôn sở dĩ không lựa chọn hoàn toàn trốn tránh Cung Hi Nặc, là bởi vì anh trong lòng vẫn có rất rất nhiều điều không buông được, anh không nghĩ rời đi quá xa y, không muốn rời quá xa hài tử, cũng không muốn quá xa cha mẹ.
Có lẽ kiếp này đều sẽ không gặp lại nhau, tốt xấu gì cứ giữ khoảng cách gần một chút, cùng hít thở chung một bầu không khí, có loại cảm giác thân cận.
Không biết vì sao, Nguyên Cảnh Khôn luôn là ẩn ẩn mà chờ mong, chờ mong có lẽ có một ngày Cung Hi Nặc sẽ xuất hiện ở trước mặt anh, sẽ tìm được anh, sẽ cùng anh nói ra những điều anh vẫn luôn muốn nghe, sẽ...
Đáng tiếc, anh từ đầu đến cuối chỉ có chờ đợi và nhớ mong vô tận.
"Tôi lần này về nhà, mẹ tôi còn nhắc tới cậu."
Nam nhân trẻ tuổi gọi là Dương Thuỵ Đức, là bạn học sơ trung của Nguyên Cảnh Khôn. Từ nhỏ cùng anh quan hệ khá tốt, thời điểm anh bất lực nhất, chính hắn là người đã giật dây bắc cầu, để anh được một công việc không tệ.
"Phải không? Vậy thì phải nói nhiều lời hay mới được, bảo trì hình tượng của tôi trong lòng mẹ cậu"
Nguyên Cảnh Khôn lấy lại tinh thần, nhìn sườn mặt hắn, vui đùa mà đáp lại.
"Ân! Vấn đề là mẹ tôi từ lúc biết cậu từ bỏ bát cơm bằng vàng kia, đối với cậu thất vọng lắm đấy nha" Dương Thụy Đức tướng mạo tuấn lãng, tính cách hướng ngoại, là một người vô ưu vô lô, sống yên vui.
Nguyên Cảnh Khôn đứng lên, vỗ vỗ bụi đất phía sau: "Xong rồi, có mỗi một fan cuối cùng thì cũng mất rồi"
Dương Thụy Đức đi theo phía sau anh, bước xuống bậc thang, truy vấn: "Ai, cậu còn không có trả lời tôi đâu, cậu rốt cuộc suy nghĩ cái gì, cậu luôn là suy nghĩ không đâu? Đều đã 3 năm rồi, còn chưa tốt lên tí nào"
Lời nói dong dài lằng nhằng vang ở phía sau, Nguyên Cảnh Khôn không trả lời hắn, chính mình bước xuống.
Cung Hi Nặc ngẫu nhiên sẽ đến chung cư, Cảnh Hâm sớm đã dọn đi, cùng Hạ Nhạc Phàm ở chung, chung cư cứ để không ở đó. Cuối tuần sẽ có nhân viên vệ sinh đến quét dọn, bảo trì nhà cửa luôn sạch sẽ.
Cung Hi Nặc mỗi lần tới, luôn là sẽ đi khắp phòng khách, nhà ăn, phòng bếp, phòng ngủ nhỏ, phòng ngủ chính, bật hết đèn lên, ánh sáng chói lọi, nhìn từng góc của căn nhà.
Tất cả đồ vật trong nhà vẫn bày biện như lúc Nguyên Cảnh Khôn còn ở đây, chỉ là cảnh còn mà người mất trở nên thật thê thương.
Cung Hi Nặc lẳng lặng mà ngồi ở sô pha, không ngừng nhớ lại những hình ảnh ấm áp bình đạm lúc trước, lại không thể trở về khoảng thời gian ấy.
Cung Hi Nặc chậm rãi đi đến giữa phòng ngủ, mở tủ quần áo, bên trong toàn bộ là quần áo lúc trước y mua về cho Nguyên Cảnh Khôn, Nguyên Cảnh Khôn thời điểm rời đi một cái cũng không mang, chỉnh tề mà treo trên móc tủ.
Cung Hi Nặc vươn tay, vuốt một bộ quần áo, tựa hồ còn lưu lại mùi hương của Nguyên Cảnh Khôn, vải mềm mịn bị y gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cung Hi Nặc đột nhiên vùi đầu vào trong quần áo, đôi mắt ẩm ướt bị vải che đi.
Nguyên Cảnh Khôn, anh rất nhớ em.
Đèn đường chiếu lên thân ảnh thon dài. Nguyên Cảnh Khôn đứng ở ven đường trước chung cư, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu trên khuôn mặt anh, càng làm hiện rõ hơn sắc mặt bi thương.
Chung cư sáng đèn, Nguyên Cảnh Khôn có đôi khi sẽ đến đây, nơi nay mang đến cho anh những điều tốt đẹp nhưng lại có những bi thương, thật sâu mà dung nhập vào sâu thẳm bên trong ký ức của anh, không làm cách nào xoá bỏ.
Ngẫu nhiên, anh nhìn thấy chung cư sáng đèn, không khỏi suy đoán, Cung Hi Nặc có hay không sẽ đến đây? Hoặc là căn nhà này đã sớm đổi chủ.
Nguyên Cảnh Khôn nước mắt từ khoé mắt chảy ra, ánh mắt mơ hồ nhìn không ngừng vào căn nhà phía trên.
Cung Hi Nặc, em nhớ anh.
Cung Hi Nặc một thân âu phục màu đen, biểu tình im lặng mà đứng ở khu đất trống phía trước dãy nhà dạy học màu xám, tay đút trong túi quần, đứng thẳng, chăm chú mà nhìn vào một căn phòng học trên tầng 2.
Nguyên Cảnh Khôn đôi tay chống ở trên bàn giáo viên, cúi đầu, nhìn vào giáo án trên bàn, một nữ sinh đứng ở phía dưới dãy bàn học tựa hồ đang trả lời vấn đề gì đó.
Cùng ba năm trước đây, Nguyên Cảnh Khôn bây giờ rõ ràng là gầy ốm, sắc mặt tái nhợt, cái này làm cho Cung Hi Nặc đau lòng không thôi.
Mảnh khảnh cùng tái nhợt đều tượng trưng cho một khoảng thời gian đã phải trải qua nhiều trắc trở khiến người ta càng trở thêm kiên cường, cao thượng, càng thêm động lòng người, thậm chí càng thêm gợi cảm.
Cung Hi Nặc nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy, thật muốn chạy vào ôm lấy anh, nói với anh câu anh yêu em.
Khắc chế lại kích động chạy đến bên anh, đứng im thật lâu, hốc mắt cũng dần ướŧ áŧ, tình cảm nhớ thương vẫn ấp ủ trong lòng, đè nén làm cho trái tim phát đau.
"Xin hỏi, ngài tìm ai?" Một chú bảo vệ đi tới, thấy y vẫn luôn đứng ở tại chỗ, thái độ hòa khí hỏi y.
Không biết khi nào, đã rơi vài hạt mưa xuân, hạt mưa rơi thật nhẹ, nghe không được tiếng vang tí tách giống như một loại sương khói dầm dề, mềm mại mà bay tới trên mặt Cung Hi Nặc.
Cung Hi Nặc không nói gì, xoay người chậm rãi đi ra ngoài. Ở nháy mắt lúc y xoay người, Nguyên Cảnh Khôn vừa lúc ngẩng đầu liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mơ hồ thấy bóng dáng Cung Hi Nặc bị làn mưa che đi bớt.
Ở trường dậy cùng nhau, Dương Thụy Đức không nghĩ Nguyên Cảnh Khôn sẽ đến khu giải trí. Bởi vì là cuối tuần, biển người tấp nập, chen chúc bất kham.
Nguyên Cảnh Khôn không thích nơi ồn ào, lưu lại Dương Thụy Đức một mình ở khu bán đồ chơi, đứng trước thang máy đợi hắn.
Đối diện thang máy là một công viên trò chơi loại nhỏ cho trẻ, bên trong đều là người lớn mang theo bé con của họ chơi đùa.
Nguyên Cảnh Khôn không thể gặp bảo bảo, đặc biệt không thể đối mặt với bé, liền chỉ nhớ mặt bé trong ký ức một chút, thậm chí ngay cả tên họ của bé anh cũng không hề biết.
Nguyên Cảnh Khôn thường xuyên sẽ mơ thấy đứa bé kia, khuôn mặt nhỏ phấn nộn nộn, mắt to tròn tròn, làn da mềm mại trắng nõn, còn có thích cười. Trong mơ đều không nhìn rõ người của bảo bảo, khi thì khóc thút thít khi thì lại mỉm cười, thời điểm anh muốn duỗi tay ra sờ bé, bảo bảo liền chậm rãi mà biến mất, thẳng đến khi anh bừng tỉnh lại.
Nguyên Cảnh Khôn nghĩ đến xuất thần, ánh mắt nhìn thẳng, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, vóc dáng gầy, quần áo phẳng phiu, kia không phải người anh ngày đêm nhớ thương Cung Hi Nặc sao? Anh không dám khẳng định.
"Mẹ!"
Bé gái xinh đẹp đáng yêu bổ nhào vào lòng một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, luôn mồm mà gọi mẹ.
Nguyên Cảnh Khôn thấy hết thảy, trên mặt hơi hơi giật, biểu tình cứng đờ, động môi, phát không ra thanh âm: "Mẹ..... Mẹ....."
Nguyên lai Cung Hi Nặc đã kết hôn, Nguyên Cảnh Khôn tự giễu mà cười một chút.
Nghĩ đến Cung Hi Nặc cuối cùng vẫn phải làm như vậy, sẽ cho hài tử một gia đình hoàn chỉnh, vì Dương Nghệ Thanh, vì hài tử của anh ta, Cung Hi Nặc chắc chắn sẽ làm.
Ba năm si ngốc chờ đợi, đổi lấy chính là cái gì?
Là hiện thực tàn khốc, là hoàn toàn tuyệt vọng, là bất đắc dĩ từ bỏ, là kết quả tan nát cõi lòng. Nguyên Cảnh Khôn yết hầu bị lấp kín, trong tầm mắt đã bị một lớp sương mù bao phủ, tay bám vào lan can cầu thang không tự giác mà chặt thêm, vẻ mặt tươi cười của bé con giống như đang châm chọc anh.
Bị toàn thế giới vứt bỏ, cô tịch cảm vây quanh Nguyên Cảnh Khôn, anh xoay người sang chỗ khác, không muốn lại phải xem thêm hình ảnh ấm áp của gia đình ba người bọn họ.
Dương Thụy Đức mua xong đồ, đi tới thấy anh tinh thần không ổn:" Làm sao vậy? không thoải mái?"
Nguyên Cảnh Khôn chậm lại nửa ngày, gian nan mà mở miệng: "Không có việc gì, chúng ta đi thôi."
Cung Hi Nặc ở thời điểm anh bước đi, ôm Cung Tỉ xoay người lại, chỉ vào quầy chuyên bán đồ chơi đối diện:" Viện Viện, muốn cái kia sao?"
Ngắn ngủn vài giây, Cung Hi Nặc bỏ lỡ thân ảnh Nguyên Cảnh Khôn.
Nhà triển lãm to lớn, bốn phía che kín bằng kim loại màu bạc, một chút mùi hương của sơn tràn ngập ở trong không khí, lạnh lẽo bao trùm toàn thân Cung Hi Nặc.
Cung Hi Nặc đứng ở chính giữa đại sảnh, dưới chân dẫm lên đá cẩm thạch dày nặng, nhìn đại sảnh trống trải, nóc nhà trong suốt ẩn ẩn hiện ra khuôn mặt Nguyên Cảnh Khôn.
Cung Hi Nặc hít sâu một hơi, thời gian 3 năm,y đã đen tâm huyến của Nguyên Cảnh Khôn thuận lợi mà hoàn thành, tạo ra một toà kiến trúc tinh mỹ. Đáng tiếc, toàn bộ quá trình Nguyên Cảnh Khôn không có tham dự. Lúc trước hứa hẹn, rốt cuộc cũng không thực hiện.
Nguyên Cảnh Khôn để lại cho y nhớ thương vô tận, hồi ức ấm áp, còn có rất nhiều tiếc nuối.
Chương Phủ đẩy cửa vào, nách kẹp văn kiện, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Cung Hi Nặc. Hắn dừng lại bước chân, một tiếng cũng không phát ra mà nhìn Cung Hi Nặc, hắn không biết là hắn ảo giác, vẫn là cảm thấy có gì đó rất khác, Cung Hi Nặc đối với hạng mục này phá lệ mà dụng tâm, mỗi một chi tiết, một viên gạch một tấm ngói đều cố gắng đạt tới hoàn mỹ. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, luôn là nghĩ không lý do.
Cung Hi Nặc xoay người, nhìn thấy Chương Phủ, bước nhanh đi qua, tấm card trước ngực đung đưa: "Có việc?"
Chương Phủ đem văn kiện đưa cho y: "Lễ khánh thành sẽ vào thứ tư, đây là bài phát biển ạ. Dựa theo ý của anh, trừ bỏ cắt băng, sẽ không tham gia bất luận hoạt động nào"
Cung Hi Nặc gật gật đầu, tiếp nhận văn kiện: "Anh trở về đi, tôi ở lại một lát nữa."
Chương Phủ rời đi sau, Cung Hi Nặc đem một tờ giấy mỏng niết ở trong tay, một mình ở nhà triển lãm đi tới đi lui.
Nghi thức khánh thành nhà triển lãm mời đến không chỉ mời những nhân vật quan trọng trong thương giới cùng với chính trị gia, trường học nơi Nguyên Cảnh Khôn dạy cũng được mời. Nhà đầu tư xây dựng nhà triển lãm này tự nguyện mà đem nhà triển lãm thành nơi cho học sinh đến tham quan.
Nguyên Cảnh Khôn không thể tránh né yêu cầu mang theo học sinh tham gia lễ khánh thành, vốn dĩ định lấy cơ có việc để tranh né. Tiếc rằng các thầy cô khác đều đang có khoá học đào tạo, chính là phải vội vàng chuẩn bị bài để thi đỗ, toàn bộ đều không còn ai khác.
Nguyên Cảnh Khôn không thể không nể mặt mà chịu tránh nhiệm mang hai mươi mấy học sinh xuất hiện ở lễ khánh thành nhà triển lãm, may là nghi lễ chưa bắt đầu Dương Thuỵ Đức liền chạy đến, hắn sợ Nguyên Cảnh Khôn không ứng phó nổi hai mươi mấy học sinh.
Học sinh giống nhau đứng ở nơi xa, chờ đợi nghi thức cắt băng qua đi mới có thể đi vào tham quan, bọn học sinh ríu ra ríu rít mà nhỏ giọng nghị luận, có bình luận thiết kế cùng tạo hình của nhà triển lãm, có nhiều chuyện về người tham gia lễ khánh thành, tự nhiên còn có người nhắc tới Cung Hi Nặc, ca ngợi không ngớt vang lên ở bên tai.
Nguyên Cảnh Khôn đứng ở phía sau mấy học sinh, nghe bọn họ đánh giá Cung Hi Nặc, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người y. Cùng ba năm trước đây, Cung Hi Nặc tựa hồ càng thêm gầy yếu, càng thêm u buồn, càng thêm ý vị sâu xa, càng thêm chọc người thương tiếc.
Cung Hi Nặc sắc mặt cười nhạt, trong tay cầm
Kéo, động tác ưu nhac mà cắt băng khánh thành rồi đưa tới đặt trên khay lễ rân đang bưng, lui về sau vài bước cùng vài người tham dự cắt băng đi vào phía bên trong.
Nguyên Cảnh Khôn thật lâu mà nhìn y, tựa hồ muốn đem t nhìn thấu, nhìn đến tận chỗ sâu nhất trong lòng y.
"Được rồi, chúng ta cũng vào đi thôi." Dương Thụy Đức thấy tất cả mọi người tiến vào nhà triển lãm, hướng về phía học sinh ra lệnh.
"Mọi người vào đi thôi, tôi không muốn đi, tôi ở trên xe chờ mọi người" Nguyên Cảnh Khôn không đợi Dương Thụy Đức trả lời, bước nhanh đến xe buýt.
Dương Thụy Đức gãi gãi đầu: "Như thế nào không đi vào? Tôi nếu là không tới, cậu liền bỏ mặc học sinh?"
"Ba ba...... Ba ba......" Cung Tỉ ngồi ở trong lòng Cung Hi Nặc, nắm lấy cổ áo Cung Hi Nặc, gọi cha đang thất thần.
"Ân?" Cung Hi Nặc bị âm thanh của con gái gọi về, khuôn mặt nhỏ của Cung Tỉ khuôn một lần rõ ràng mà hiện ra ở trước mắt. "Làm sao vậy?"
"Ba ba, Viện Viện đẹp sao?" Cung Tỉ không thể hiểu được hỏi một câu.
Cung Hi Nặc xoa khuôn mặt tròn tròn của bé, nhàn nhạt mà cười: "Đương nhiên, Viện Viện là bé gái xinh đẹp nhất ba ba từng gặp qua"
Cung Tỉ cao hứng mà cười rộ lên: "Ha hả, đúng rồi! Cho nên, ba ba, ba ba yêu con nhìn đến phát ngốc!"
Cung Hi Nặc nghe được bé con nói, thu hồi tươi cười, vươn tay nhẹ nhàng mà vuốt lông mày Cung Tỉ, còn có chóp mũi nhỏ nhỏ, bé mặt mày mũi môi đều cùng Nguyên Cảnh Khôn thập phần giống nhau, mỗi khi nhìn chằm chằm bé, luôn sẽ không tự giác mà sai đem bé thành Nguyên Cảnh Khôn, hai khuôn mặt đặt gần nhau dường như không có điểm nào sai biệt.
Cung Hi Nặc nhắm mắt lại, hôn hôn lông mày cùng mũi của Cung Tỉ, đem bé ôm vào trong ngực, bé gái ngoan ngoãn mà tùy ý để cha gắt gao mà ôm.